Ngô Tà ngồi ở góc bàn vách ngăn nhỏ, nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt bằng thủy tinh bên cạnh máy tính, nhìn lá trà Hoắc Sơn Hoàng Dã xanh biếc non mềm trồi lên lặn xuống trôi nổi trong bình. Trà chú Hai cho đúng là ngon.
Nhưng giờ phút này Ngô Tà không có tâm trạng thưởng thức mùi vị của trà.
"Mời, không mời, mời, không mời..."
Cậu nhìn chằm chằm lá trà đang bồng bềnh trong bình thủy tinh, lá trà nổi lên thì nhẩm chữ "mời", lá trà chìm xuống thì là không mời.
Cũng may lúc này đã gần tới giờ tan làm, tất cả mọi người đều đang bận kết thúc công việc trong tay, không ai chú ý tới hành động kỳ quái của Ngô Tà. Mà thật ra Ngô Tà làm nhân viên kinh doanh, cũng không hay xuất hiện trong văn phòng, lâu lâu ngẩn người cũng sẽ không có ai để tâm chú ý.
Hôm đó sau khi cùng Bàn Tử đi gặp Vân Thái, Bàn Tử vô cùng hài lòng với thành công ngoài mong đợi của cậu trong chuyện hấp dẫn bạn nhỏ đang học trung học Vân Hoàn nên đã khen ngợi cậu rất nhiều. Đương nhiên, đề tài tự nhiên chuyển tới chuyện khiếu nại.
Bàn Tử vỗ vai Ngô Tà, thành khẩn nói: "Xem đi, tôi nói có sai đâu, tên sếp "Muộn Du Bình" của cậu đang che chở cho cậu mà. Sếp tốt như vậy hiếm thấy lắm đó. Bàn gia tôi cho cậu một lời đề nghị về quy tắc xã giao, cậu có muốn nghe không?"
Ngô Tà dùng tay níu lấy Bàn Tử: "Nói mau, tiểu đệ cầu chỉ giáo được chưa?"
Bàn Tử: "Chuyện này nếu cậu đã biết thì phải tỏ vẻ một chút, tìm một cơ hội mời sếp cậu ăn bữa cơm, trên bàn cơm dễ nói chuyện hơn, phải cho hắn biết cậu nhận phần ân tình này, còn nhớ rất kỹ."
Ngô Tà: "Vậy là xong rồi hả?"
Bàn Tử liếc Ngô Tà một cái: "Thủ đoạn câu khách đâu rồi hả? Hai năm nay vứt hết rồi đúng không? Mời cơm chỉ là thể hiện tấm lòng thôi, ơn nghĩa chân chính không phải mấy bữa cơm là xong được. Hắn chắn đạn giúp cậu, bảo vệ cần câu cơm của cậu là đang muốn cậu báo đáp bằng công việc và sự tận tâm, giao dịch công bằng, hiểu chưa hả?"
Ngô Tà gãi gãi đầu: "Chuyện này đương nhiên là tôi hiểu. Nhưng mà..."
Bàn Tử nhướng mày: "Nhưng gì nữa? Còn có cái gì không rõ, Bàn gia tư vấn cho."
Ngô Tà thở dài: "Không có gì."
Ngô Tà đối phó qua quýt với Bàn Tử, nhưng bản thân cậu biết rõ, chuyện cậu lo lắng nhất chính là sếp cậu cong. Nếu chỉ là hai thằng trai thẳng đi ra ngoài ăn bữa cơm, vậy thì không có gì, giống như cậu với Bàn Tử, không chỉ ngày nào cũng cùng ăn cùng nhậu, mà còn ngủ sô pha lăn trên đất với nhau. Nhưng nếu cùng một gay đi ra ngoài ăn cơm thì...
Ngô Tà nhớ tới cảm giác CP mà cô bé Vân Hoàn có nói, lên mạng tra thử. "CP là viết tắt từ chữ tiếng Anh "couple", nghĩa là vợ chồng hoặc là một cặp người yêu..."
Má.
Dạo gần đây các cô gái đều thoải mái vậy sao?
Cậu tiếp tục đọc giải thích: "Bình thường mà nói, loại ghép đôi này không phải cách nói ý trên mặt chữ mà chúng ta hay dùng để chỉ cặp đôi, mà phần lớn tình huống ghép đôi thường giới hạn theo cá nhân x hoặc y nào đó, là một đôi trong ảo tưởng. Hình dung x y nào đó rất có cảm giác vợ chồng, rất xứng đôi vừa lứa, nên hai người này rất có cảm giác CP."
Ngô Tà cảm giác bản thân như đang nuốt phải bom. Nếu con mắt hủ nữ của Vân Hoàn thấy thế này, vậy nhóm nhân viên mới tốt nghiệp mới vào công ty kia có khi nào cũng sẽ lén lút nhiều chuyện thế này không? Vậy chẳng khác nào kêu mình giữ khoảng cách với cấp trên.
Nhưng mà nếu chỉ tính theo phương diện công việc mà nói thì Ngô Tà quả thật nên mời bữa cơm này. Tuy Trương Khởi Linh là sếp, nhưng không phải làm sếp là có nghĩa vụ gánh hết sai lầm của người khác. Từ phản ứng của tổng giám đốc HR hôm đó thì chuyện kia không thể nói một hai câu là có thể cho qua được, nếu không phải Trương Khởi Linh mạnh mẽ ra mặt giải quyết, cuốn gói đi có thể đã là hậu quả nhẹ nhất rồi.
Haizz, thiếu ơn lớn quá, mà phiền phức theo sau cái ơn nghĩa này còn lớn hơn.
Ai cũng biết lúc mới pha trà thì sẽ có hơn nửa lá trà nổi lên mặt nước, lá trà càng được ngâm lâu, hút no nước sẽ nặng dần rồi chìm xuống đáy. Nếu là trà xanh thì lúc đó cũng bắt đầu tỏa mùi thơm.
Lá trà cuối cùng rốt cục cũng lắc lư chìm xuống.
"Không mời..."
?!
Thật sự không mời à? Vậy có ăn cháo đá bát quá không? Nếu lần này không nhanh chóng thể hiện sự tận tâm của mình, có khi nào cậu sẽ mất cơ hội làm nhân viên tâm huyết của sếp không? Lỡ sau này lại phát sinh chuyện gì mà sếp không che chở được thì phải làm sao?
Giằng xé trong lòng Ngô Tà mãi vẫn chưa dứt.
Thật ra cậu cũng không phải người hay xoắn xuýt, ngày thường những chuyện nên làm hay không nên làm đều trải qua cả rồi, hình như đã lâu lắm không gặp được vấn đề nào khó quyết định như thế.
Không thì cứ mời thôi? Đêm dài lắm mộng, đêm nay luôn?
Đèn trên đỉnh đầu tắt phụt, xung quanh nhất thời tối sầm. Ngô Tà đảo mắt nhìn xung quanh, trong văn phòng trừ mình ra thì chẳng còn ai khác. Bộ cảm ứng chuyển động trên trần nhà không đo được tiếng người đi lại nên cho là trong văn phòng không có người, phải tắt đèn.
Rốt cuộc Ngô Tà cũng có ngày tăng ca, đúng là đáng ngạc nhiên.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân đều đều, Ngô Tà ngẩng đầu nhìn qua, bộ cảm ứng chuyển động phát hiện trong văn phòng có người sống, lại mở đèn lên. Dưới ánh đèn, Ngô Tà thấy người mà giờ phút này cậu không muốn thấy nhất – cấp trên Trương Khởi Linh.
Trong tay Trương Khởi Linh có mấy kẹp tài liệu, đứng cách Ngô Tà sáu bảy bước chân, rõ ràng đang tùy ý đứng, nhưng chỉ đứng thẳng như thế thôi đã khiến người ta có cảm giác bị uy hϊếp.
Trương Khởi Linh thản nhiên nói: "Chưa tan làm à?"
Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, đúng là không còn sớm thật.
"À, tổng kết cuối tháng còn chút nữa mới xong." Ngô Tà xấu hổ cười, "Xong ngay thôi."
Trương Khởi Linh bước lên hai bước rồi đứng đó: "Khó lắm à?"
Ngô Tà: "Không khó."
Trương Khởi Linh: "Cậu đã viết ba tiếng rồi."
"Hả?" Ngô Tà nhất thời nghẹn họng, phải bịa lý do gì mới có thể biến tổng kết cuối tháng chỉ cần nửa tiếng là xong thành việc phải tăng ca bây giờ? Cũng không thể nói là mình đang rối rắm không biết có nên mời sếp là hắn đi ăn cơm được đúng không?
Trương Khởi Linh dĩ nhiên không phải loại người dễ qua mặt. Đây là kết luận quan trọng nhất trong hai năm đi làm của Ngô Tà, thậm chí còn có thể coi là định luật Muộn Du Bình thứ nhất.
Từ định luật thứ nhất suy ra định luật thứ hai: Trước mặt Trương Khởi Linh, ăn ngay nói thật là tốt nhất.
Qua tới định luật thứ ba: Nếu không thể nói thật, vậy câm miệng.
Vậy nên Ngô Tà câm miệng luôn.
Trương Khởi Linh bước lên mấy bước, hỏi: "Cần tôi xem không?"
"Không cần, xong ngay thôi." Ngô Tà lắc đầu như trống bỏi.
Trương Khởi Linh gật đầu, nâng tay xem đồng hồ: "Viết xong tôi đưa cậu về, giờ này không tiện gọi xe."
Ngô Tà từ chối theo bản năng: "Thật sự không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm tiện mà, anh không cần chờ tôi."
Trương Khởi Linh: "Vậy cậu chờ tôi, cùng đi ăn cơm."
Nói xong hắn cũng không đợi Ngô Tà trả lời đã mang kẹp tài liệu xoay người rời đi.
Ngô Tà: "..."
Không phải, đúng ra phải là Ngô Tà chủ động mời khách chứ?
Tổng kết kết quả cuối tháng vô cùng dễ viết, số liệu kinh doanh đều đã ở trên hệ thống, dựa theo nhu cầu bản thân, chọn khách hàng và khoảng thời gian, số liệu sẽ tự động tạo thành bảng, lại đính kèm thêm kế hoạch làm việc của tháng đó là được. Tất cả đều đã có mẫu sẵn, Ngô Tà quen cửa quen nẻo thuần thục viết xong, dọn dẹp đồ đạc rồi xách túi laptop tới trước của văn phòng của Trương Khởi Linh.
Không thì... Chào một tiếng trước đã?
Ngô Tà vừa đứng ở cửa, Trương Khởi Linh như đã biết trước, ngẩng đầu lên nói: "Chờ mười phút."
Ngô Tà dùng sức vân vê túi laptop trong tay: "Thật... Thật ra..."
Hai tay Trương Khởi Linh bay múa trên bàn phím, máy tính phát ra tiếng gõ lạch cạch. Hắn vừa đánh chữ vừa nói: "Tôi đã đặt bàn trong nhà hàng kiểu Nhật dưới lầu rồi, cứ gọi món theo ý cậu."
Quá bất đắc dĩ, hơn nữa còn vô cùng áp bách.
Ngô Tà chỉ đành gật đầu đồng ý, ngồi chờ ở phòng họp nhỏ bên cạnh.
Trương Khởi Linh đã nói là mười phút thì sẽ không kéo tới phút thứ mười một. Không đợi Ngô Tà sắp xếp rõ ràng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Trương Khởi Linh đã tắt đèn văn phòng, cầm cặp đi ra ngoài. Hai người im lặng suốt quãng đường, đi thang máy xuống khu thương mại dưới lầu, bước vào nhà hàng.
Buổi tối không có nhiều người tới ăn cho lắm. Phân khúc khách hàng của nhà hàng này chỉ có hai loại chính, một là thành phần trí thức đi làm ở gần đây, hai là người đi dạo phố cuối tuần. Buổi tối chính là lúc ít người tới nhất, không ai đi dạo phố, mà thành phần trí thức cũng về nhà.
Hai người gọi hai set đồ ăn, nhân viên đi kêu món, trái phải hai bên không có người.
Ngô Tà nghĩ nghĩ, tự mình mở miệng thì tốt hơn.
"Giám đốc Trương, chuyện khiếu nại của ASD... Tôi đã nghe rồi. Lần này là do tôi vụng về không xử lý tốt. Trước Tết lúc tôi liên hệ với nhà xưởng, người của bộ phận kế hoạch sản xuất nói có thể sắp xếp được nên tôi mới đáp ứng với khách hàng, không ngờ xưởng lại kéo dài thời gian sản xuất. Thật ra thời hạn giao hàng quá gấp, tôi không nên dễ dàng hứa hẹn như thế."
Trương Khởi Linh gật đầu, ý bảo Ngô Tà nói tiếp.
Rõ ràng là đi ăn cơm, rõ ràng không phải đang trong phòng họp, có cần nề nếp như vậy không?
Ngô Tà nắm chặt tay dưới bàn ăn, nghĩ thầm dù sao xung quanh không có người, cứ coi như đang trong phòng họp đi.
Ngô Tà: "Bình thường khi nhà xưởng dự tính thời hạn giao hàng, tôi sẽ luôn cộng thêm hai tuần rồi mới báo khách, để lỡ có xảy ra chuyện gì cũng có thời gian cứu chữa kịp thời. Lần này đơn hàng về ngay trước Tết, vừa gấp vừa lớn, tôi thừa nhận bản thân nóng vội, nghĩ lúc trước lần nào cũng giao hàng đúng hẹn nên không có trừ hao. Sau này tôi sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa. Chuyện lần này là trách nhiệm của tôi, cảm ơn giám đốc Trương đã giúp tôi... với HR..."
Hình như nói không nổi nữa...
Thật ra HR cũng không có tới tìm Ngô Tà gây chuyện, Trương Khởi Linh và những người khác cũng chưa từng nói lý do tại sao hôm đó hai người lại phát sinh tranh chấp trong văn phòng. Ngô Tà đoán mò, tuy là cũng giống tình hình thực tế, nhưng dù sao cũng không phải người trong cuộc trực tiếp nói ra. Cậu phải miêu tả những gì mình biết, trong lòng lại biết ơn, chuyện mắc nợ nhân tình thế này thật sự rất khó tìm từ để nói.
Trương Khởi Linh cũng không để Ngô Tà xấu hổ, nói tiếp: "Chuyện giao hàng là một chuyện, tặng quà lại là chuyện khác."
"Vâng." Ngô Tà cúi đầu.
"Cậu với Vân Thái có quan hệ gì?" Trương Khởi Linh hỏi trực tiếp vào vấn đề.
"Không, không có quan hệ gì cả!" Ngô Tà ngạc nhiên, vội vàng giải thích, kể chuyện Bàn Tử theo đuổi Vân Thái, nhờ mình tặng quà kể hết từ đầu tới đuôi.
"Cho nên hôm đó thực sự không phải tôi hẹn cô ấy đi ăn, là bạn của tôi hẹn, tôi chỉ đi cùng anh ta thôi."
Phục vụ bưng đồ ăn lên, hai người liền không nói nữa.
Trương Khởi Linh theo quy tắc đã ăn không nói, sau khi cầm đũa lên thì tập trung ăn, không nói với Ngô Tà nữa.
Từ nhỏ tới giờ đây có lẽ là bữa cơm thứ hai Ngô Tà ăn trong im lặng. Bữa đầu tiên là hôm trước Tết cậu bị Hắc Nhãn Kính lừa tới nhà Trương Khởi Linh tìm người ký tên, hai người nửa đêm cùng nhau ăn mì cà chua trứng Ngô Tà làm.
Nghĩ tới đây, Ngô Tà đột nhiên cảm thấy không ngại, cũng không căng thẳng nữa. Quả nhiên là trước lạ sau quen, ba bốn hồi là thành bạn bè, cuối cùng cũng qua được khâu kiểm định chất lượng của khách hàng.
Ăn uống no say, ra bill tính tiền. Trong lòng Ngô Tà đã sớm chuẩn bị làm người trả tiền, ai ngờ Trương Khởi Linh khoát tay, phục vụ tự giác đưa hóa đơn qua. Ngô Tà vừa mới nói "Tôi trả..." đã bị ánh mắt của Trương Khởi Linh bắt nuốt vào trong.
Ra khỏi cửa nhà hàng, Ngô Tà nói: "Lần sau tôi mời anh."
"Được."