QUYỂN 01 CHƯƠNG 07
EDITOR: ROSALINE
BETA: LILLY
Mặc dù ngay từ đầu biết việc này sẽ không tiến triển thuận lợi, nhưng đối mặt với Thư Sấm giống như hoa tuyết và mấy lời chửi rủa viết mãi trên báo, Lucius Malfoy không thể không thừa nhận hắn còn đánh giá thấp độ chấp nhận của dân chúng. Cho dù có sự ủng hộ của gia tộc cứu thế chủ, những phù thủy đã từng bị Tử thần Thực tử thương tổn trong hai lần chiến tranh cũng không cách nào chấp nhận một bộ trưởng tới từ Slytherin. Ngồi trong phòng sách, Lucius Malfoy cảm thấy chính mình cần phải lần nữa chế định kế hoạch, hoặc nên nói, một lần nữa cân nhắc những khó khăn chính mình phải đối mặt.
"Luke." Gõ cửa, biết chồng lúc này nhất định sẽ không tâm tình khoái trá Narcissa Malfoy do dự, bà không xác định vị khách ngoài ý muốn trong phòng khách kia có thể làm tâm tình của chồng mình càng hỏng bét hay không. Thế nhưng, nếu như người nọ mang tin tức tốt tới, như vậy không thể nghi ngờ sẽ giúp đỡ Luke giải quyết rất nhiều vấn đề."Dumbledore tới."
"Dumbledore?" Nghe thấy thanh âm vợ mở cửa, đối với việc phù thủy trắng vĩ đại nhất vậy mà sẽ tới thăm hỏi mình, Lucius Malfoy không biết chính xác đối phương đến cùng có dụng ý gì. Chẳng qua, cân nhắc đến lời Severus thuật lại cho mình, có thể hắn nên hoan nghênh Dumbledore.
"Thật sự là khách ít đến mà, hiệu trưởng Dumbledore." Mặc dù đứng cùng một trận doanh trong thời kỳ chiến tranh, nhưng Lucius Malfoy rõ ràng nhớ kỹ Dumbledore chưa bao giờ đặt chân tới trang viên Malfoy, mà giữa hai người trên cơ bản không có lần gặp mặt trực tiếp nào. Lúc này nhìn phù thủy già tóc trắng xoá vui sướиɠ hài lòng hưởng thụ điểm tâm ngọt của gia tinh nhà Malfoy, Malfoy chợt nhớ oán niệm của bạn tốt đối với người điên cuồng đồ ngọt này.
"Ngày tốt lành, ngài Malfoy, gia tinh nhà Malfoy rất tốt, ta rất yêu thích mấy món bánh ngọt nhỏ này." Gật đầu, dù là thân phận hay là tuổi đều không cần Dumbledore bỏ đồ ngọt xuống đứng lên hành lễ, trong ánh mắt xanh thẳm đều là ý cười.
"Có thể được đến lời khen của ngài là vinh hạnh của bọn chúng." Cẩn thận gật đầu, Malfoy ngồi xuống đối diện Dumbledore, nhìn lướt qua bánh ngọt nhỏ rất nhanh biến mất —— chỉ mong Severus sẽ không tính món nợ răng sâu của Dumbledore lên đầu mình."Malfoy cho tới bây giờ đều là tốt nhất."
"Đương nhiên, đương nhiên, bằng không sau nhiều năm như thế sao vẫn là rắn đầu đàn của Slytherin được." Cuối cùng vẫn buông bánh ngọt nhỏ xuống, Dumbledore nhớ kỹ hình như độc dược sâu răng còn lại không nhiều lắm, gần nhất Poppy có vẻ rất tức giận, cụ vẫn nên thu liễm một chút. Chú ý tới gia chủ bạch kim bởi vì lời của mình trong nháy mắt khí thế trở nên sắc bén lên, Dumbledore cười cười. "Nếu như năm đó trở thành Chúa tể Hắc ám là cha của ngài chứ không phải Tom, ta tin tưởng tình cảnh ngày hôm nay của Slytherin sẽ tốt hơn nhiều. Thế nhưng, thật đáng tiếc, ta biết Malfoy gần như sẽ không để chính mình trên đầu sóng ngọn gió."
Kinh ngạc với cái nhìn của phù thủy già, Lucius Malfoy chưa bao giờ biết đối phương lại có ý nghĩ như vậy, cha trở thành Chúa tể Hắc ám? Ôi, Merlin, không thể không nói đó là việc không một Malfoy sẽ làm."Cảm ơn ngài đã đánh giá cha tôi cao như vậy, thế nhưng, quả thật, điều đó không phù hợp với cách làm của Malfoy."
"Thế nhưng, bây giờ, ngài đã đứng ra, ngài Malfoy, mặc dù tôi cũng không thích lý do làm ngài cuối cùng chịu đứng ra." Hơi hơi ngửa ra sau, hai tay của Dumbledore đặt trên đùi, đan tay thành hình tháp."Ta biết bây giờ ngài đang gặp một chút phiền toái, mà phiền phức vừa mới xảy ra này có lẽ ta có thể giúp được một phần nhỏ."
Ánh mắt xanh xám thoáng lóe lên, Lucius Malfoy không xác định mình có nên tiếp thu sự giúp đỡ của Dumbledore hay không, xét thấy Gryffindor này chưa bao giờ là đối tượng dễ đối phó gì. Trong mấy thập niên qua có không ít quý tộc đều thua trong tay Dumbledore, không phải là bởi vì bọn họ không đủ Slytherin, mà là bởi vì Dumbledore xảo quyệt đến mức không giống Gryffindor. Hơi nâng cằm, Malfoy nhớ tới Severus nói con cáo già này cũng không ghét Slytherin, có thể hắn hẳn nên cho rằng thứ Dumbledore chán ghét trên thực tế là đặc quyền quý tộc?
"Ta nghĩ ngài cũng biết, ngài Malfoy, lâu đài Hogwarts do vừa mới kết thúc cuộc chiến tranh nên đã chịu độ tổn hại nhất định, không phải ở nơi tất cả mọi người có thể nhìn đến, mà là dưới lòng đất của lâu đài." Đối với sự yên lặng của Malfoy, Dumbledore hiển nhiên không để trong lòng, cụ đã cho ra kết luận ít nhất đối phương không phải hoàn toàn không có khả năng tiếp nhận. Đương nhiên, cho dù Malfoy hoàn toàn từ chối, cụ cũng có biện pháp làm cho đối phương thay đổi chủ ý. "Vì bảo vệ bọn nhỏ trong lần tấn công kích cuối cùng của Tom, cũng vì bảo vệ lâu đài, ta không thể không khởi động pháp trận phòng ngự cuối cùng ở hầm nằm dưới lâu đài. Pháp trận phòng ngự ngàn năm trước lưu lại đã tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh, mới giúp bọn nhỏ và lâu đài bình yên vô sự. Mà ta hy vọng, ngài Malfoy đây có thể giúp ta thuyết phục các thế gia Slytherin cùng nhau rót sức mạnh vào pháp trận phòng ngự, để nó có thể tiếp tục vận hành."
Cho nên, cũng không phải không có điều kiện gì, chỉ có điều phía sau điều kiện này thoạt nhìn căn bản không tính là gì. Hogwarts là cái nôi của Slytherin, nếu như lâu đài thực sự gặp tai nạn, các Slytherin tương lai phải học tập thứ được người đời trước lưu lại từ đâu? Huống chi, là trường học pháp thuật duy nhất ở Anh quốc, Hogwarts dù thế nào cũng không thể biến mất. "Làm giáo đổng của trường, tôi nhớ tôi không có bất kỳ lý do gì trốn tránh phần trách nhiệm này, hiệu trưởng Dumbledore. Thế nhưng, tôi hy vọng không chỉ là Slytherin, thế gia của ba học viện khác cũng có trách nhiệm tương tự."
"Đương nhiên, trên thực tế ta cho rằng mỗi phù thủy Anh quốc đều nên báo đáp trường học cũ của mình." Biết đối phương như vậy là đã tiếp nhận điều kiện của mình, Dumbledore lần nữa cầm lấy bánh ngọt nhỏ, đến nỗi độc dược sâu răng... Tin tưởng Severus sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu ha? "Weasley, Longbottom, các gia tộc cầm đầu Gryffindor đã biểu thị vô cùng nguyện ý vì Hogwarts làm chút chuyện, Ravenclaw và Hufflepuff cũng giống vậy. Như vậy, sau khi an bài xong ta sẽ nhờ cú mèo gửi thư báo cho ngài thời gian, ngài Malfoy. Đến nỗi phiền toái nhỏ này của ngài, sao ngài không thử thoáng sửa đổi hình tượng xem sao?"
"Có ý gì?" Chẳng lẽ muốn mình buông tha phong cách của Malfoy ăn mặc giống cụ ta... theo lời Muggle thì nói thế nào nhỉ, à, diễn viên đoàn xiếc thú. Trong mắt rõ rành rành mang theo vẻ không vui, Malfoy hiển nhiên thật không ngờ Dumbledore sẽ cho ra đề nghị như vậy.
"Chiến tranh luôn khiến rất nhiều đứa nhỏ mất đi gia đình và cha mẹ, cũng khiến rất nhiều gia đình đánh mất cơ sở kinh tế để tiếp tục tồn tại, nếu như lúc này có người, hoặc là nói có một đám người đứng ra, vì mấy đứa nhỏ cung cấp một nơi ở mới an toàn, tốt đẹp, vì những gia đình này cung cấp một ít công việc có thể giúp bọn họ không cần lo lắng bữa sáng ngày mai, ta nghĩ dù là những người được trợ giúp này hay là những người khác trong xã hội, cũng sẽ biểu thị cảm ơn tự đáy lòng với những người dành cho họ sự trợ giúp này." Một chút cũng không để ý tới vẻ không vui của Malfoy, Dumbledore đương nhiên biết trong mắt Slytherin quần áo của mình cho tới bây giờ vẫn luôn thoát khỏi tiêu chuẩn của bọn họ, chẳng qua, cụ là một Gryffindor mà không phải sao.
Híp lại mắt, Malfoy lại một lần nữa khẳng định Dumbledore, lão phù thủy Gryffindor biến dị này quả thực chính là một con cáo già. Đúng vậy, nếu như có thể thu mua trái tim của cô nhi và người thất nghiệp, đối với Slytherin nhất định là chuyện tốt, hơn nữa người bị thu mua tuyệt không chỉ có cô nhi và người thất nghiệp, có thể còn có đông đảo dân chúng bình thường —— đặc biệt phù thủy máu lai và gốc muggle chiếm cứ dân số giới phù thủy nhiều nhất. Mà thứ bọn họ cần trả giá, chẳng qua là một ít Galleon —— cho dù không làm gì đống Galleon cũng sẽ bị đám sâu mọt Bộ Pháp thuật kia doạ nạt lấy mất. Hắn có lý do tin tưởng những chuyện này là chuyện Dumbledore muốn làm, lại không có tài lực để làm, lúc này đề nghị cho mình, vừa có thể hoàn thành kế hoạch của chính cụ, lại có thể làm mình không thể không thiếu một phần nhân tình. Được rồi, hắn thừa nhận Dumbledore lần này thắng, hơn nữa thắng vô cùng xinh đẹp.
"Cảm ơn đề nghị của ngài hiệu trưởng, tôi cho rằng nó quả thật có tính khả thi. Trên thực tế, ta cũng đang suy nghĩ ý tưởng tương tự." Dù cụ có thắng, tôi cũng không sẽ cho cụ biết tôi thừa nhận chính mình thua. Nâng cằm, Malfoy nhìn phù thủy già trước mặt quan tâm món bánh ngọt nhỏ còn nhiều hơn cả mình."Hiệu trưởng, nếu để người khác biết ngài đã từng xuất hiện ở trang viên Malfoy bày mưu tính kế cho Slytherin, không biết có ai sẽ cho rằng ngài bị Tử thần Thực tử tà ác trước thu mua hay không?"
"Nếu như dùng bánh ngọt nhỏ, như vậy, ta thật sự đã bị thu mua." Vui vẻ giải quyết một khối bánh ngọt cuối cùng, chưa thỏa mãn nhìn thoáng qua cái đĩa trống không, không chú ý gia chủ bạch kim hơi co giật khóe mắt, Dumbledore đứng lên. "Ta còn phải trở về trường học xử lý đống tài liệu phiền toái, Merlin biết ta càng muốn ngồi ở đây uống chút trà ăn chút đồ ngọt." Đi tới trước lò sưởi trong tường phòng khách, nắm bột Floo lên, Dumbledore dường như nhớ tới điều gì đó quay đầu lại.
"Ngài Malfoy, ta tin tưởng có vài chuyện của Harry ngài cũng có biết đến, xét thấy cậu Malfoy nhỏ là một trong số ít bạn bè được Harry thừa nhận. Ta muốn nhắc nhở ngài, trong mắt Severus Harry cho tới bây giờ không phải Harry chúng ta nhìn thấy, cho dù ta đã nói cho thầy ấy một phần, mà ta thật đáng tiếc thầy ấy vẫn không tình nguyện thừa nhận điểm này. Đây không phải là một sai lầm Slytherin nên phạm phải, đáng tiếc ngài và ta đều rõ sự cố chấp của Severus. Nếu như thầy ấy vẫn tiếp tục phạm sai lầm này, vậy thật đáng tiếc, trên con đường nỗ lực vì Slytherin các ngài tất nhiên sẽ gặp phải càng nhiều phiền phức và cản trở, chính thầy ấy cũng sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp."
..........................................
Tò mò đánh giá chung quanh hẻm Xéo, Angus lần đầu tiên ra ngoài rừng rậm Albania cảm thấy mọi thứ đều vô cùng mới lạ, ngoại trừ quần áo của các phù thủy trên đường —— cùng những gì ông nội Grimm miêu tả không khác nhau nhiều, lẽ nào những phù thủy này chưa bao giờ cân nhắc đổi hình thức quần áo mới à? Sau khi kiểm tra lỗ tai của mình đã ẩn dấu tốt ổn chưa, Angus bước ra cửa chính Gringotts —— tuy rằng những yêu tinh này rất tham lam, nhưng đối với Tinh Linh mà nói bọn họ vẫn đáng tin hơn phù thủy loài người, bọn họ còn giúp giảng giải thứ mình cần chú ý khi đặt chân tới đây.
Nhìn cửa hàng trái phải hai bên, Angus tưởng tượng cảnh tượng Harry đi tới chỗ này. Làm Cứu thế chủ của Anh quốc, Harry có lẽ rất ít khi ra đường? Tính tình cậu ấy im lặng như vậy, nhất định sẽ không thích bị người trên phố coi thành động vật quý hiếm vây quanh quan sát, nhất định. Chẳng qua, đối với mình mà nói, Harry là cứu thế chủ thật sự quá tốt, bởi vì điều này cũng giúp mình hỏi thăm chuyện có liên quan tới Harry. Quấy rầy ông nội Grimm cứng rắn chạy tới Anh quốc, anh hy vọng có thể nhìn thấy quê nhà của Harry, gặp bạn bè và Hogwarts trên bức tranh Harry vẽ một lần. Anh không tiếp thu lời từ chối của Harry, làm anh mất ba ngày mới tỉnh táo lại, anh cho rằng lời cự tuyệt của Harry quá khó hiểu, nhưng nhất định là do nguyên nhân sâu xa nào đó. Xét thấy Harry nhất định không có khả năng giải thích lý do cậu ấy từ chối mình, như vậy tự mình đến tìm mới là biện pháp giải quyết duy nhất.
Tinh Linh Bóng Tối cũng không tiếp thu lời cự tuyệt đơn giản như vậy, quan tâm và tình cảm nỗ lực cũng không phải có thể thu hồi một cách dễ dàng, Harry, tôi nhất định sẽ tìm được lý do cậu cự tuyệt tôi. Ý chí chiến đấu của Angus sục sôi hoàn toàn quên mất rất có thể ngay cả Hogwarts anh cũng không thể nào vào được —— xét thấy anh cũng không phải học sinh tốt nghiệp từ đó, cũng quên mất đối với bạn bè của Harry mà nói anh là một người xa lạ họ chưa từng gặp, cần phải cảnh giác.
"Nào, Mione, cậu không thể để tớ tạm thời rời xa đống sách giáo khoa chết tiệt này hả? Merlin biết còn ba tuần nữa mới khai giảng!"
"Weasley, tôi nghĩ cậu đã sớm nhận mệnh rồi chứ, ai cũng không thể làm Hermione không chuẩn bị cho học kỳ mới trước ba tuần vào học, cho dù người đó có là Merlin đi chăng nữa."
"Ôi không, Malfoy, xét thấy chúng ta đều là nam sinh, cậu không thể giúp tôi một lần à! Tôi chỉ muốn chơi thêm vài ngày thôi mà!"
"Xét thấy sự thật sau khi khai giảng chúng ta sẽ là học sinh năm bảy, Ron, cái từ 'chơi' này có thể vẫy tay từ biệt cậu rồi, trừ khi cậu đã quên rằng chúng ta phải tham gia N.E.W.T.s Hoặc là nói cậu muốn lấy được tấm phiếu điểm tất cả đều là O. Mà cái đó và việc cậu là nam sinh hay là nữ sinh không có bất kỳ quan hệ gì cả, Ronald Weasley."
...
Đầu lỗ tai nghe đến một đoạn đối thoại như vậy, bắt được mấy lời mấu chốt "Mione", "Weasley" và "Malfoy" này, Angus vui vẻ cảm thấy vận may của mình không tệ. Tuy rằng anh chỉ từ trong miệng Harry nghe qua danh xưng "Mione" này, nhưng nhìn theo nơi vừa phát ra âm thanh, cô bé có mái tóc màu rám nắng xoã tung thật sự rất giống với bức tranh của Harry.
"Xin lỗi." Chứa mỉm cười hòa nhã, Angus anh tuấn hoàn toàn không biết chính mình thiếu chút nữa làm lóa mắt Hermione Granger."Cho hỏi mấy đứa là học sinh Hogwarts sao?"
"Đúng vậy, thưa ngài." Tuy rằng ngay từ đầu suýt nữa bị chói mắt vì bề ngoài anh tuấn của đối phương, nhưng điều này cũng không trở ngại Hermione tìm lại lòng cảnh giác của chính mình, dù gì Tử thần Thực tử vẫn chưa hoàn toàn sa lưới.
"À, là như vậy, tôi nghe nói Hogwarts hàng năm sẽ vì đủ nguyên nhân mất đi giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cho nên tôi muốn đi thử một lần xem có thể đánh vỡ hiện trạng không may này hay không."
Từ trên xuống dưới quan sát người trước mặt này, vẻ ngoài đặc trưng tóc bạc mắt bạc không thuộc bất kỳ thế gia nào Draco Malfoy biết, hơn nữa đối phương hoàn toàn không che giấu khẩu âm không phải người Anh —— xem ra lời nguyền rủa bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở đây đã lưu truyền đến tận nước ngoài sao? "Cho nên, tôi là có thể hiểu là ngài muốn hỏi thăm chúng tôi làm sao tới Hogwarts, hoặc phải liên hệ với hiệu trưởng như thế nào hay không, thưa ngài?"
"Hoàn toàn chính xác, tôi thật sự đang tính làm vậy. Dù sao làm một người mới vừa tới Anh quốc hai ngày, tôi thậm chí chưa kịp có cú mèo của chính mình." Tóc bạch kim, mắt xanh xám, ông nội từng nói đây là đứa nhỏ của gia tộc Malfoy thế gia Slytherin? Nhưng mà, hình như ông nội cũng đã nói Weasley tóc đỏ thế gia Gryffindor từ trước đến nay không ngồi chung bàn cùng Malfoy, hay là kết luận của ông nội đã là quá khứ rồi?
"Thật cao hứng ngài có thể lựa chọn Hogwarts, đây là trường học tốt nhất"Ngăn trở Ron Weasley nhanh mồm nhanh miệng, tính cảnh giác của Hermione Granger cũng không biến mất. "Bưu cục cung cấp dịch vụ thuê cú mèo, ngài chỉ cần viết rõ thông tin gửi cho cụ Albus Dumbledore hiệu trưởng của Hogwarts là được rồi, rất thuận tiện. Như vậy, bởi vì chúng ta còn chút việc phải làm, thật đáng tiếc không thể cùng ngài tới bưu cục. Tạm biệt, quý ngài, chúc may mắn."
Không hiểu nhìn cô gái nhỏ tóc nâu kịch liệt kéo thằng nhãi tóc đỏ đi, đứa nhỏ nhà Malfoy còn quay đầu lại liếc mắt kỳ quái nhìn mình, Angus cỡ nào cũng nghĩ không thông chính mình làm sai chỗ nào —— ông nội không phải nói bề ngoài và nụ cười Tinh Linh rất dễ làm người ta sản sinh ý nghĩ nghĩ muốn gần gũi sao? Có lẽ anh hẳn nên ghé qua Gringotts một chuyến nữa?
←Chương trước: Quyển 01 Chương 06←
→Chương sau: Quyển 01 Chương 08→