[Hp] Kết Thúc Luân Hồi

Quyển 1 - Chương 1

QUYỂN 1 CHƯƠNG 01

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY

Môi trường tràn ngập tạp âm làm Severus Snape con giun xéo lắm cũng quằn vẫy đũa phép tạo ra một mảnh không gian nhỏ yên lặng cho chính mình, ánh mắt đen đảo qua đám người điên cuồng chúc mừng trong đại sảnh Hogwarts, Severus Snape phát giác chính mình không có cách vui vẻ hết mình như những người kia. Không cảm thấy mừng như điên không cách nào kiềm chế phát ra từ đáy lòng, cũng không có cảm giác giải thoát hoàn thành trách nhiệm, trong đầu mình chỉ có một kết luận nhạt nhẽo —— chiến tranh kết thúc rồi.

Tầm mắt bắt được người bạn già của mình, Lucius Malfoy, lấy tư thái còn lóng lánh hơn so với bình thường ứng phó với đám phóng viên, trong ánh mắt xanh xám vẫn là sự kiêu ngạo của Malfoy trước sau như một không hề thay đổi. Snape không muốn suy đoán đây là công hiệu của bao nhiêu bình dược vinh quang —— xét thấy cái thứ thuốc giúp rực rỡ da lông kia là do chính mình chế biến, cũng ép chính mình quên dáng vẻ chật vật yếu đuối của gia chủ Malfoy vào buổi tối Lucius xuất hiện ở từ lò sưởi trong tường trong hầm mình quyết định đổi trận doanh. Y đã từng cho rằng Lucius sẽ không thay đổi trận doanh, chí ít chính hắn sẽ không, nhưng sự thật làm y không thể không thừa nhận suy nghĩ sai lầm của chính mình. Hắn đến nay không biết đến tột cùng là lý do gì thúc đẩy một gia chủ Malfoy đánh cược tánh mạng của mình và sự tồn vong của gia tộc để hoàn toàn vứt bỏ Voldemort, nhưng không còn quan trọng nữa, đã kết thúc rồi.

Không chỉ Lucius Malfoy, Snape đột nhiên phát hiện ngay cả gia chủ Weasley trước giờ bần cùng keo kiệt nổi danh cũng mang bộ dạng mặt mày hồng hào —— có lẽ là bởi vì nhà Weasley không chỉ có một huy chương Merlin? Nhìn xem, Weasley nhỏ luôn lỗ mãng liều lĩnh giống với cha nó, mặt còn đỏ hơn so với tóc. Đến nỗi con chó Black ngu xuẩn không có chút hình tượng đứng gần Weasley nhỏ gần như muốn vểnh đuôi lên trời, cho dù là Merlin cũng không thể yêu cầu hắn đưa ra đánh giá gì tốt. À, đúng rồi, Black đương nhiên hẳn nên mang sắc mặt này, dù sao người đánh bại Voldemort cứu vớt giới phù thủy Anh quốc chính là con đỡ đầu bảo bối của tên đó. Xùy, một Potter.

Dòng suy nghĩ chốc lát rẽ về phía cái họ Potter này, Snape phát hiện tâm tình của mình càng thêm thoát khỏi bầu không khí chúc mừng. Ánh mắt đen lóe lóe, tầm mắt buông xuống chén rượu trong tay. Trên mặt Potter không có bất kỳ biểu lộ gì, lúc tất cả mọi người đang hoan hô vì Voldemort ngã xuống mà, vẻ mặt của Potter đứng bên cạnh thi thể Voldemort lại không có vui sướиɠ hay là may mắn sống sót sau tai nạn* gì cả. Chỉ có bình tĩnh, lạnh lùng, thật giống như trận chiến vừa kết thúc kia không phải là trận chiến với Chúa tể Hắc ám, thậm chí không giống như là đã trải qua một trận chiến sau đótrở thành người thắng. Giống như cái gì nhỉ? Chính xác mà nói, biểu tình trên mặt Potter khi đó giống như làm theo phép, thật giống như chẳng qua đã hoàn thành một công việc bé nhỏ không đáng kể** trong kế hoạch mà thôi.

*sống sót sau tai nạn 劫後余生 kiếp hậu dư sinh

** bé nhỏ không đáng kể 微不足道 nhỏ nhặt không đáng kể; vi bất túc đạo

Nhưng chính mình lại không thể nói Potter chết tiệt kiêu căng. Bởi vì lúc đó chính mình ẩn nấp ở một nơi cách Potter không xa chuẩn bị tùy thời cứu viện, chỉ sợ mình cũng là người duy nhất thấy rõ toàn bộ quá trình, dù là Albus cũng sẽ không rõ hơn mình vì sao Voldemort không có chút lực phản kháng mà chết dưới đũa phép của Potter. Cho dù từ năm nhất tới nay Potter đã biểu hiện trình độ ma pháp vượt xa bạn cùng lứa, năm ba thậm chí hoàn thành một hành động vĩ đại một mình toàn thân trở ra khỏi vòng vây Tử thần Thực tử, nhưng lực chấn động vẫn kém xa trận chiến cuối cùng mang đến cho mình. Ngôn ngữ không cách nào phân biệt, bùa chú chưa từng thấy qua, nhưng tuyệt đối là pháp thuật hắc ám, pháp thuật không tiếng động không trên người Potter đơn giản giống như dùng bữa uống nước vậy, Voldemort ngay từ đầu đã bị Potter áp chế gắt gao, thẳng đến khi trận chiến kết thúc bùa chú lấy mạng của Voldemort cũng không thành công tới gần Potter.

Chuyện làm Snape canh cánh trong lòng nảy sinh nghi ngờ là, trong một khắc Voldemort ngã xuống kia, Potter thậm chí cố ý nhìn thoáng qua chỗ mình đang ẩn nấu —— trong đôi mắt thừa kế từ Lily kia là một mảnh xanh sẫm mình xem không hiểu, âm ĩ làm y cảm giác được một loại châm chọc, giống như đang cười nhạo chính mình đến một khắc kia mới tỉnh ngộ người mình bảo vệ đã sớm mạnh hơn mình rất nhiều. Cái nhìn kia làm mình cảm giác được ở trong mắt Potter bản thân căn bản cũng không có cái gọi là giấu kín, mà rõ ràng bại lộ trong tầm mắt của đối phương, mọi cử động đều nằm trong lòng bàn tay đối phương.

Đúng vậy, Potter đã mạnh hơn mình rất nhiều, cho dù là thực lực biểu hiện ra ở trận chiến cuối cùng kia và cổ khí thế khắp người làm chính mình không cách nào nhúc nhích kia.

Một cảm giác tự giễu nồng nặc lưu chuyển trong ánh mắt đen, nổi lên hơi thở lạnh như băng phảng phất như đến từ Siberia. Sau khi trải qua tự giễu, Severus Snape đột nhiên mê hoặc. Nếu thực lực của Potter đã đến trình độ như vậy, tại sao sáu năm qua chưa bao giờ mảy may thể hiện rõ ra, mà chính mình tại sao chưa bao giờ phát hiện? Một Potter, vậy mà lại mang tình cảnh đến cả gián điệp hai mặt cũng không thể xem thấu, đây còn không phải là châm chọc lớn nhất với mình sao? Rõ ràng từ nghi thức phân viện mình đã bắt đầu dựng lên lòng cảnh giác vì nhà Potter vào là Ravenclaw mà không phải Gryffindor, nhưng trong sáu năm nay hoàn toàn không nhận ra bất kỳ thứ gì không thích hợp, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ nếu như là Potter này cũng không tệ lắm!

Potter không nên như vậy. Hoặc nên nói, một người như vậy không nên là Potter.

Trong trí nhớ, tóc Potter lĩa chĩa lộn xộn luôn mang theo nụ cười ngu ngốc, ánh mắt của Lily bị bộ kính đen cũ kỹ xấu xí kia che khuất nên không thấy rõ, luôn luôn lỗ mãng mà ngu xuẩn gây họa, luôn luôn lưu lại nhược điểm để cho chính mình có lý do trừ điểm cùng cấm túc. Nhưng cứ việc Potter ngu xuẩn mà lại cực kỳ giống tên Potter khốn nạn, nhưng thủy chung đều là một Gryffindor ngay thẳng anh dũng không biết sợ. Trên người cậu bé kia vĩnh viễn đều sẽ không thiếu hụt sự nhiệt tình và sức sống của Gryffindor ngu xuẩn lại hừng hực, vĩnh viễn đều không học được cách thu hồi trái tim đồng cảm buồn cười, tràn lan đúng chỗ, cũng vĩnh viễn không học được phải dùng đầu óc suy xét chứ không phải động thủ trước. Y vẫn luôn đều nhớ dáng vẻ cậu bé kia bởi vì bị phát hiện coi trộm trí nhớ của mình mà chạy trối chết, nhớ tới ngày thứ hai vào lớp hai ánh mắt xanh biếc phức tạp xen lẫn hổ thẹn, hoài nghi, thương xót, hiếu kỳ vân vân lúc nhìn về phía mình.

Y nhớ, lễ Giáng Sinh năm nhất Potter ở lại trong trường, một mình đứng trên mặt tuyết chơi đùa cùng con cú tuyết ồn ào kia của nó. Nhìn bóng dáng thú cưng bay lượn, trong ánh mắt xanh kia có nét mềm mại và ấm áp giống Lily y đúc, nụ cười trên mặt rất nhạt, lại chân thật tự nhiên tốt hơn nhiều so với cười khúc khích ngày thường. Nhưng đây chẳng qua là ký ức, chỉ là Harry James Potter trong trí nhớ của mình đời trước, một Gryffindor đáng ghét, luôn gây phiền toái nhưng vào thời khắc mấu chốt lại chưa bao giờ biết lùi bước. Mảy may không biết đáy mắt mình lưu chuyển tâm tình hoài niệm, Severus Snape giật mình, bản thân thậm chí có chút nhớ không rõ nụ cười ngu ngốc trên mặt Potter trong trí nhớ nữa.

Potter mình gặp sau khi có được cuộc đời thứ hai vẫn là Potter chứ? Không tin hồi tưởng từng chút từng chút manh mối trong sáu năm qua sau khi sống lại, Severus Snape phát hiện chính mình không có cách nào tìm ra chứng cứ chứng minh kia thật sự là Potter, ngoại trừ mái tóc đen và con ngươi xanh giống nhau. Không, ngay cả tóc cũng có chút thay đổi, y chưa bao giờ biết một Potter chải đầu tóc đến mức không còn bừa bộn nữa, tóc đen hơi cuốn thậm chí còn mang theo một loại ý tứ hàm xúc khác. Mà trong tròng mắt xanh biếc kia cũng không còn nét mềm mại và ấm áp trong trí nhớ, sẽ không lại vì giận dữ mà sáng đến dọa người, sau khi bị chính mình châm chọc cũng sẽ không nổi lửa. Bình tĩnh, lạnh lùng. Dù chính mình dùng nhiều ngôn ngữ ác độc và phương thức ra sao đi nữa châm chọc, trong hai tròng mắt xanh biếc kia từ đầu đến cuối đều chỉ có hai loại cảm xúc này này, đến mức bản thân ngay cả châm chọc cũng không muốn tiếp tục.

Một Ravenclaw, một Potter luôn luôn bê sách vở không hề tạo thành 'Tam Giác Vàng' với Weasley, Granger. Một Potter trầm mặc, im lặng, lúc ở ngoài lớp học hoặc là ở bên ngoài phòng làm việc của hiệu trưởng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt mình —— giống như cố ý tránh né mình vậy. Snape bỗng nhiên giật mình sáu năm mình và Potter cùng xuất hiện ngoại trừ lớp học cũng chỉ còn chương trình học Albus yêu cầu —— hiển nhiên, cậu Potter lừa gạt mình một cách, nhóc con kia tinh thông pháp thuật hắc ám, sao có thể cần mình phụ đạo khóa ngoại? Nhớ đến chương trình học Bế quan Bí thuật, sắc mặt của Snape càng ngày càng không xong. Chết tiệt, y vậy mà bây giờ mới ý thức tới biểu hiện không biết Bế quan Bí thuật của Potter căn bản là ngụy trang! Một người căn bản không biết Bế quan Bí thuật, dùng Legilimens sao lại thấy một mảnh bóng tối được! Mà chính mình khi đó vậy mà ngu xuẩn tin lí do thoái thác của Potter —— có lẽ là bởi vì cái gì cũng không nghĩ!

Tay không tự chủ dùng sức, ly rượu bị nắm thật chặt thậm chí phát ra tiếng va chạm chói tai, nhưng chủ nhân của bàn tay lại không có tí cảm giác nào. Slytherin tóc đen không tự chủ được dời tầm mắt về phía lão phù thủy tóc bạc cười từ ái trong đại sảnh, suy đoán Albus có biết Cứu thế chủ một tay mình bồi dưỡng sẽ tinh thông pháp thuật hắc ám hay không, lại biết cứu thế chủ trong nhận thức của mọi người sáu năm qua chỉ là biểu hiện giả dối ngụy trang hay không. Không có gì có thể giấu được Albus Dumbledore, không phải bởi vì tên tuổi phù thủy trắng vĩ đại nhất buồn cười trên đầu lão phù thủy kia, mà vì vị phù thủy tinh ranh dày dạn kinh nghiệm này có một đôi mắt nhạy cảm, có thể nhìn thấu lòng người.

Nhưng nếu ngay cả Albus cũng chưa từngnhìn ra chân tướng thì sao? Nếu như Cứu thế chủ kết thúc cuộc chiến tranh này cũng không phải là Potter? Ngụy trang hoàn mỹ như một Slytherin, thực lực pháp thuật hắc ám kinh người như vậy, lúc quyết chiến tản ra khí thế có thể sánh với Albus... Merlin, nếu như đó căn bản không phải Potter mà là mảnh hồn trong đầu Potter thì sao!

Ý nghĩ đáng sợ hiện lên, Severus Snape cũng không thể chịu đựng được cái gọi là hội chúc mừng ầm ĩ chết tiệt này, mặt âm u bước về phía lão phù thủy tóc bạc đang cười meo meo, dùng sắc mặt và ánh mắt thành công hù dọa phóng viên đáng ghét quay quanh bên người lão phù thủy.

"Severus, sắc mặt của thấy trông không quá tốt." Có chút kinh ngạc với khí sắc của giáo sư Độc Dược, Albus Dumbledore rất nhanh nghĩ ra điều gì đã làm vị Slytherin đang trong buổi họp ăn mừng thất thố như vậy."Ngày hôm nay chính là tiệc chúc mừng, vui vẻ một chút đi, con ta."

"Tôi không phải con cụ." Cơ hồ là phản xạ có điều kiện phản bác, lời vừa ra khỏi miệng Severus Snape liền hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, loại vô ý thức chết tiệt này hắn vậy mà vẫn duy trì đến hai đời chết tiệt! "Nếu như trong não cụ còn có một chút xíu chỗ không bị kẹo chiếm lĩnh, như vậy cụ phải biết tôi sẽ không vô duyên vô cớ quấy rối thú vui tà ác tuyên truyền đồ ngọt của cụ."

"Ta bảo đảm ta không đề cử sản phẩm mới của Công tước Mật với họ, ta chỉ nói ta thích mùi chocolate hơn mùi rượu brandy." Giả vờ tủi thân nháy mắt một cái, Albus Dumbledore ý thức được nhất định có sự việc rất quan trọng gì xảy ra. Nhớ tới bình thủy tinh nằm trong ngăn kéo bàn viết của mình, ý cười trong mắt của lão phù thủy già phai nhạt."Vừa vặn ta cũng có chuyện tìm thầy, rất quan trọng."

Rời khỏi đại sảnh, lão hiệu trưởng và giáo sư Độc Dược học không chú ý tới, vệt nước mắt chưa khô trên mặt Hermione Granger cùng với Draco Malfoy trầm mặc bên người cô trong góc phòng vốn nên hưởng thụ tiệc chúc mừng —— hai vị anh hùng chiến tranh tuổi trẻ nhìn chăm chú phương hướng hai vị trưởng bối rời đi.

"Sắc mặt của viện trưởng rất không xong." Cũng nói không ra nửa câu an ủi, dưới đáy lòng Draco Malfoy tự giễu —— từ lúc nào một Malfoy thậm chí ngay cả an ủi một quý cô cũng không làm được?

"Thôi đi, sắc mặt của giáo sư Snape có lúc nào là đẹp mắt chứ." Đổi lại là bình thường, Hermione Granger tôn trọng giáo sư tuyệt sẽ không nói ra lời không lễ phép như vậy, nhưng cô bây giờ thực sự không có biện pháp khống chế tâm tình không xong của mình."Draco, cậu nói xem hiệu trưởng có biết Harry đi đâu không?"

Xác thật, sắc mặt của cha đỡ đầu chưa từng đẹp mắt bao giờ, nhưng bộ dạng khi nãy... Rất đáng nghi. Híp mắt lại, Draco Malfoy cảm thấy sau khi kết thúc tiệc ăn mừng cần phải tới phòng làm việc Độc Dược xem sao."So với việc Dumbledore có biết hướng đi của Harry hay không, tớ càng muốn biết sau khi Weasley biết Harry rời khỏi sẽ có phản ứng gì."

"Lẽ nào cậu không lo lắng Harry sẽ một người đi làm chuyện nguy hiểm gì sao, Draco Malfoy! Đừng nói cho tớ cậu đã quên mất Harry đã từng bởi vì làm thí nghiệm thiếu chút nữa gϊếŧ chính mình, hơn nữa không chỉ một lần!" Không khống chế được gầm nhẹ, Hermione Granger chỉ cần nghĩ tới chuyện đã xảy ra trong kì nghỉ hè năm tư thì cả người rét run, Harry cả người là máu hôn mê ở trên sàn nhà dọa cô sợ đến mức thiếu chút nữa hô hấp đều dừng lại.

"Lo lắng có tác dụng gì sao!" Cảm ơn pháp thuật tuyệt vời, cảm ơn bùa chú tĩnh âm bùa chú không chú ý tuyệt vời! Mặt Draco Malfoy so với bình thường càng thêm tái nhợt, cậu nhóc đã không muốn biết nếu như cha nhìn thấy bộ dáng này của mình sẽ nói cái gì, thầm nghĩ ầm ĩ một trận với Granger đã làm tâm tình mình hỏng cực độ không xong của chính mình phát tiết ra ngoài."Cho dù chúng ta lo lắng thế nào cậu ta cũng đâu có ngừng mạo hiểm! Có lần nào chúng ta thành công thuyết phục được cậu ta à! Chỉ có vào thời điểm đấy cậu ta mới có thể thể hiện tinh thần mạo hiểm và ngoan cố chết tiệt kiểu Gryffindor kia!"

Granger bị rống trở về lăng lăng nhìn ánh mắt xanh xám của bạn tốt giống như đang phun lửa, nước mắt vừa mới dừng lại lại một lần nữa cuồn cuộn lên, phí công mở to hai mắt nhìn hy vọng có thể nghẹn nước mắt trở về, nhưng kết quả lại lần nữa nước mắt rơi đầy mặt.

"Ôi..." Móc ra khăn tay đặt vào trong tay bạn tốt, Draco Malfoy có chút cảm giác không chân thật —— một Malfoy và một nữ phù thủy xuất thân Muggle trốn ở góc phòng vì cùng một người mà đau lòng, Merlin, này thật sự không phải là ảo giác của con sao..."Xin lỗi, Hermione, tớ chỉ là..."

"Không, Draco, không phải lỗi của cậu." Nhận lấy khăn tay thô lỗ lau nước mắt, Granger vẫy vẫy bùa chú che giấu vết tích chính mình đã khóc, nỗ lực bình phục tâm tình. "Là lỗi của Harry, âm thầm rời đi, ngay cả một phương thức liên lạc cũngkhông có để lại. Tớ vẫn cho rằng Harry cũng không phải là không coi chúng ta là bạn bè, mặc dù cậu ấy nhìn qua rất lạnh lùng nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý tới sự an toàn của chúng ta, tớ cho rằng cậu ấy chỉ là bởi vì môi trường trong nhà dì mới trở nên không am hiểu cách bày tỏ tình cảm... Nhưng bây giờ..., ngay cả một cậu tạm biệt cũng không có, Harry cứ thế rời khỏi, thật giống như... Thật giống như chúng ta cho tới bây giờ đều không phải bạn của cậu ấy, chuyện chúng ta cùng trải qua trong quá khứ chẳng qua chỉ là một giấc mơ."

"Mà chúng ta vẫn còn đang lo lắng Cứu thế chủ vĩ đại có thể chạy đến một nơi không ai biết tiến hành nghiên cứu nguy hiểm hủy đi cái mạng nhỏ của cậu ta hay không." Cong lên một nụ cười tự giễu, Draco Malfoy phát hiện chính mình không dám nghĩ hậu quả nếu ngộ nhỡ suy đoán trở thành sự thật —— Đầu Sẹo chết tiệt cậu không thể buông tha những nghiên cứu đó của cậu sao!

"Tớ sẽ tìm được cậu ấy." Hung hăng hít mũi, Hermione Granger lắc lắc mái tóc rám nắng của chính mình, trong ánh mắt tràn đầy kiên định —— giống như mỗi một lần lao tới chiến trường trước kia. " Mặc kệ cậu ấy trốn chỗ nào, tớ nhất định sẽ tìm cậu ấy trở về."

Nhìn bạn tốt lấy tốc độ không thể tin nổi lần nữa phấn chấn lên đồng thời đưa ra quyết định, Draco Malfoy ngoại trừ dưới đáy lòng cảm thán một câu quả nhiên là Gryffindor ra, trong ánh mắt xanh xám cũng xuất hiện một tia sắc bén lúc Malfoy đã đưa ra quyết định mới có."A, dám can đảm coi thường tình bạn của một cái Malfoy, Đầu Sẹo tốt nhất nên cầu nguyện với Merlin đừng bị chúng ta tìm ra được."