*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
| CHƯƠNG 27_HẾT|
"Oe oe..." Ấy là tiếng đứa trẻ khóc chào đời, cuối cùng hoàng thượng cũng có được một đứa con nối dõi. Là con trai.
May mà là con trai, nếu không ta lại phải đi kiếm một đứa bé khác ngoài hoàng cung.
Cùng đêm ấy Trương mỹ nhân cũng được đưa ra khỏi cung. Nàng và Trương gia cùng biến mất khỏi hoàng thành.
Chỉ cần đời này không trở lại, ta sẽ không lấy mạng nàng.
Trước khi đi, nàng ôm đứa bé mình mang nặng đẻ đau, khóc không thành tiếng.
"Cả đời đứa bé sẽ được sống trong vinh hoa phú quý, vô lo vô nghĩ. Nếu như nàng còn không quyết, Trương gia của nàng khó mà giữ mạng."
Nàng cầm tay ta, khẩn khoản nói: "Cầu xin người, cầu xin người đấy, nhất định phải bảo vệ đứa bé."
Ta đỡ lấy đứa bé đang quấy khóc, nói: "Đứa bé là con của ta, ta tất nhiên sẽ bảo vệ cho con mình."
Dẫu thân mang bệnh nhưng Tiêu Cảnh Can vẫn đến. Hắn bế con mình, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
"Thanh Nhi, nàng chịu khổ quá."
Lòng ta khó tránh khỏi hổ thẹn, nhưng ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Tiêu Cảnh Can càng ngày càng yếu, hắn gọi ta đến, nắm lấy tay ta, nói: "Thanh Nhi, trẫm không nỡ xa nàng và Hãn Nhi."
"Bệ hạ sẽ khỏe lên mà."
Khóe mắt hắn ứa ra một giọt lệ ứa, hắn cầm di chiếu bên gối đưa cho ta, nói: "Trẫm cho nàng tất cả những thứ nàng muốn."
Ta lặng người nhìn hắn, không kìm được rơi nước mắt, hắn dịu dàng lau giúp ta, nói: "Lần này nàng rơi lệ là thật lòng vì trẫm sao?"
"Tại sao người..."
Hắn biết. Hắn biết hết.
"Thanh Nhi không cần cảm thấy áy náy, thực ra đếm đêm ấy, khi Trương mỹ nhân sinh hạ đứa bé, trẫm cũng mới biết. Trẫm phải cảm ơn nàng mới đúng. Nàng đã giúp trẫm có được đứa con nối dõi."
Ta nghẹn ngào, không biết phải nói gì.
Trong mắt hắn là sự mong chờ, hắn hỏi: "Nàng có từng yêu trẫm không, dù chỉ là trong thoáng chốc trẫm cũng mãn nguyện?"
Ta không đành lòng gạt hắn thêm nữa, bèn lắc đầu, nói: "Trái tim thϊếp sớm đã hóa đá, mãi mãi không thể yêu ai. Kiếp này thϊếp lừa gạt người, phụ lòng người, kiếp sau người nhớ phải nhìn cho rõ, đừng để lại gặp phải một kẻ bịp bợm như thϊếp nữa."
Gạt lấy trái tim của hắn, gạt lấy giang sơn của hắn, cũng gạt lấy cả tính mạng hắn.
Hắn không còn sống được bao lâu nữa, thuốc kia không cần dùng tiếp.
"Bệ hạ, người có muốn biết thϊếp là ai không?"
Hắn lắc đầu, nói: "Không quan trọng nữa rồi. Trong mắt trẫm, nàng mãi mãi là Bạch Thanh."
Những ngày cuối đời, Tiêu Cảnh Can đều ở bên ta. Hắn chưa từng oán trách ta, thậm chí vào khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn không biết tại sao ta lại làm như thế.
Đời này của hắn sống trong thanh tỉnh, nhưng lại chết trong hồ đồ.
Còn ta, một tội nhân thiên cổ, vứt lại sau lưng là vô số mạng người và một tình yêu chân thành, bước lên vị trí được ngàn vạn người cung kính.
Báo thù vì danh tiết của Diệp gia, vì chính danh của ba ngàn Ảnh La vệ, vì muốn những người ấy quang minh chính đại được mọi người tế bái. Nhưng, ta lại không dám thừa nhận mình là Diệp Can. Để báo thù, ta trở nên đê hèn cùng cực, không còn xứng với họ Diệp. Cứ để Diệp Can chết cùng với cái đêm mười mấy năm trước ấy, còn bây giờ người đàn bà khiến người ta sợ hãi, chỉ là Bạch Thanh.
"Thiên hạ này bề ngoài là họ Tiêu đứng đầu, nhưng thực chất đã rơi vào tay họ Bạch."
Tay Triệu Dần Chi nắm lấy thanh kiếm, hắn nói: "Để thần khiến hắn câm miệng."
Ta ngăn hắn lại, hờ hững nhìn kẻ đang kể chuyện trong quán trà kia, nói: "Điều hắn nói cũng là sự thật, không phải sao?"
Tiêu Hãn Sanh lên năm. Ngày ngày Lí Tấn Niên trông nom nó đọc sách, còn Trịnh Hoàn Thành và Triệu Dần Chi dạy võ công cho nó. Quả là "nhỏ nhưng có võ".
Triệu Dần Chi khoác thêm áo cho ta, nói: "Hãn Nhi muốn ra ngoài chơi, nhờ thần đến xin người."
Ta thở dài, nói: "Cho nó đi đi."
"Ca...sau khi muội chết, ca hãy tìm Trương mỹ nhân để mẹ con họ tương phùng. Muội không muốn cả đời chỉ toàn nuối tiếc."
Triệu Dần Chi gật đầu, bứt rứt không yên, mãi một lúc sau hắn mới hỏi: "Người có từng hổ thẹn với bệ hạ không?"
"Ta thẹn với người, nhưng không hối hận."
Hết.