Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em

Chương 13: Trưởng Thành

Nguyên nhân lần này anh bị ốm là do người giúp việc mới quên đóng cửa sổ khiến cho những bông liễu len lỏi được vào phòng. Người giúp việc đó đã bị sa thải.

Thiệu Ngọc phải ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Ôn Bảo Tư đi thăm anh, tuy so với trước không khác mấy nhưng vẫn khiến cô không khỏi đau lòng.

"Anh đỡ hơn chưa..." Anh nửa nằm ở trên giường, Ôn Bảo Tứ thì ngồi ở bên cạnh, hơi không tự nhiên vén ống tay áo ngủ của anh, dùng ngón tay kẹp lấy lớp vải mềm kia kéo tới kéo lui.

"Không có việc gì." Anh cười cười, sắc đỏ trên môi vẫn chưa nhiều, khuôn mặt tái nhợt, càng làm nổi bật lên đôi lông mi đen dài.

"Đã lâu chưa có tái bệnh, thiếu chút nữa làm anh quên mất mình còn có bệnh này." Thiệu Ngọc cố ý nói đùa, nhưng vành mắt Ôn Bảo Tứ lại lập tức đỏ lên.

Cô buông bàn tay đang giữ ống tay áo, trượt xuống nắm lấy tay anh.

Một nhiệt độ ấm áp và xa lạ truyền đến da, khác hẳn với cô.

Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương cùng ủy khuất, giống như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi.

"A Ngọc, anh nhất định phải khỏe mạnh ... phải thật luôn khỏe mạnh ở bên cạnh em."

Những cơn gió nhẹ thổi qua các khe cửa sổ phất qua thái dương của hai người. Lòng bàn tay của cô gái mềm mại và ấm áp, Thiệu Ngọc cầm ngược lại tay cô, nhẹ nhàng đáp lại, như thể thực hiện một lời hứa nào đó.

"Được anh hứa với em."

Từ khi chuyện này xảy ra, bác sĩ đã cấm luôn anh ra ngoài, trường học bên kia thì xin phép nghỉ dài hạn, Đường Nghiêu và những người khác mỗi tuần đều mang vở ghi chép cho anh xem lại.

Sau giờ học, Ôn Bảo Tứ chạy đến nhà Thiệu Ngọc, mỗi lần đều mang cho anh một số đồ dùng mới lạ, như thể sợ anh ở nhà một mình sẽ buồn chán.

Thiệu Ngọc vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, đành phải thu dọn tất cả những món đồ lỉnh kỉnh mà cô đưa cho vào một chiếc hộp rồi cất đi.

Sau đó, cô sẽ ngồi vào bàn một mình và làm bài tập về nhà, trong khi anh thì nằm trên giường đọc sách, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp cô giảng bài.

Trong căn phòng yên tĩnh, hai người mỗi người chiếm một góc, ấm áp lại hòa thuận.

Vào tháng năm, sau khi những bông liễu bay bên ngoài biến mất, Thiệu Ngọc cũng trở lại cuộc sống bình thường, không còn ở nhà mỗi ngày mà bắt đầu đi học.

Về bệnh của anh, Ôn Bảo Tứ cũng chưa bao giờ bắt gặp nó tái phát lần nữa và mọi thứ dường như đã trở lại bình thường.

Sau kỳ nghỉ hè, năm học cuối cấp sẽ bắt đầu, khối của Ôn Bảo Tứ đã được chia thành các lớp tự nhiên và xã hội ngay từ năm ngoái, Ôn Bảo Tứ đã chọn ban xã hội, cô rất vui vì không còn phải học mấy cái công thức hóa học lộn xộn nữa .

Cùng với cô có Triệu Thanh Không cũng chọn ban xã hội, khiến Ôn Bảo Tứ rất phấn khích.

Tình bạn giữa cả hai dần trở nên bền chặt hơn, bọn cô đi cùng với nhau cả trong và ngoài lớp, thậm chí còn nắm tay nhau khi đi vệ sinh.

Ôn Bảo Tứ nghĩ, sợ là không ai có thể từ chối sự quyến rũ của Triệu Thanh Không được.

Ưu điểm khi làm bạn với học bá là các cô không phải lo lắng về việc ghi chép và ôn tập, ngay cả một kẻ học hành sa sút như Ôn Bảo Tứ, thành tích cũng miễn cưỡng cải thiện được mấy phần.

Các cô gái tuổi mới lớn dường ai cũng có một cuốn notebook khoá, trong đó Ôn Bảo Tứ đã dành cho Triệu Thanh Không tới hai trang trong cuốn nhật ký, và tại dòng cuối cùng, cô có viết một câu thế này:

"Cô gái tỏa sáng như mặt trời đó, khiến tôi cảm thấy như cả thế giới bừng sáng ngay lập tức khi cô ấy cười. Tôi rất vinh dự được gặp cô ấy! ——Gửi Bầu trời trong trẻo xinh đẹp của tôi."

Mà giờ phút này bầu trời trong trẻo của cô lại chọc chọc chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép lên trán cô, hùng hổ nói:

"Ôn Bảo Tứ, tớ đã chỉ cho cậu kiểu câu hỏi này ba lần rồi!!! Chỉ cần đổi mấy cái giá trị đó một chút, là cậu lại lúng túng ngay."

Thở dài nặng nề, Ôn Bảo Tứ đáng thương che trán không dám nói.

Triệu Thanh Không nhìn thoáng qua cái bộ dáng đáng thương của cô, lửa giận trong lòng lại xen lẫn áy náy, thở dài một tiếng.

"Quên đi, quên đi, tớ lại nói lại cho cậu."

Ôn Bảo Tứ lập tức như được tha thứ, đi tới trước mặt cô ấy, nũng nịu ôm cánh tay: "Thanh Không, cậu là tốt nhất."

Cô gái mắt to sáng ngời, khuôn mặt hồng hào dịu dàng, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, nhỏ nhắn thanh tú, mềm mại dụ hoặc, khiến tâm can người ta mềm nhũn, hận không thể cho cô tất cả, làm sao cô ấy có thể cứng rắn được.

Triệu Thanh Không lắc đầu cam chịu, véo véo má cô thành nghiện, đây là cái phúc lợi duy nhất cho việc giảng bài.

"Được, nghe cho kỹ đây, câu hỏi này kỳ thật đã bị thay đổi ở chỗ này, chúng ta vẽ thêm một đường phụ tuyến..."

Thời gian từng ngày trôi qua, điểm số như ốc sên bò của cô chậm rãi tăng lên, đã đến gần ngay trước mắt.

Ôn Bảo Tứ  học hành chăm chỉ hơn từng ngày, thường có thể thấy trong phòng cô vẫn sáng đèn vào lúc mười hai giờ.

Địch Thu đau lòng đến gõ cửa mấy lần giục cô đi ngủ sớm, cô gái ít nói ngoan ngoãn này thực chất cứng đầu đến tận xương, chỉ cười nói học xong sẽ đi ngủ, nhưng đèn vẫn cứ sáng cho đến nửa đêm.

Ôn Bảo Tứ cũng không biết mình đang cố chấp điều gì.

Có lẽ là để Đường Nghiêu cùng Kỳ Nguyên mỗi khi nhắc đến cô với bạn đại học sẽ có thể tự hào kiêu hãnh, hoặc cũng có lẽ là vì chiếc huy hiệu trường trên chiếc áo của Ôn Anh lúc chị ấy về nhà.

Chị ấy đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái và đúng như dự đoán, chị ấy cũng được nhận vào Đại học A.

Ôn Bảo Tứ không muốn thừa nhận rằng cô cực kỳ ghen tị.

Càng quan trọng hơn, còn có Thiệu Ngọc.

Để có thể đến nơi anh sống và cảm nhận con đường anh đã đi.

Thật là một cám dỗ lớn.

Sau khi Triệu Thanh Không biết được giấc mộng này của cô, không thể tin được liền cười nhạo, cười xong lại hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.

"Được, vậy tớ sẽ giúp cậu."

Đặt cược cả cuộc đời vào một kỳ thi thực sự không công bằng, nhưng đây là cuộc thi công bằng nhất trước khi bạn bước vào thế giới người trưởng thành.

Ôn Bảo Tứ từ nhỏ chưa từng trải qua gian khổ, cũng chưa từng dốc toàn lực vì một việc gì, nhiều lần đã từng muốn bỏ cuộc giữa chừng nhưng lại cắn răng tiếp tục.

Sự nhiệt huyết và bốc đồng của tuổi trẻ luôn đến một cách khó hiểu và nhanh chóng.

Kết quả thật khó đoán, nhưng cũng khiến cô cảm động đến chết.

Ít nhất khi Ôn Bảo Tứ bước ra khỏi phòng thi, cô còn cảm thấy rằng cả thế giới đều mắc nợ cô đấy.

Thật sự rất khổ nha.

Mỗi sáng đều thức dậy với đồng hồ báo thức lúc sáu giờ, nào là học thuộc lòng, nghe từ vựng rồi còn lúc chiến đấu đến mười hai giờ đêm, những ngón tay trắng nõn và mềm mại đã mòn đi nhiều lớp chỉ trong vòng mấy tháng.

Ngay cả Triệu Thanh Không, người vui vẻ và tỏa nắng, cũng gần như chán nản vì cô.

Sau khi kỳ thi kết thúc, Đường Nghiêu đặc biệt bày một bữa tiệc cho cô, thứ nhất là mừng cô trưởng thành, thứ hai là chúc mừng cô thoát khỏi biển khổ chuyển kiếp.

Đây là lần đầu tiên Ôn Bảo Tứ đến quán bar.

Mặc dù Đường Nghiêu và Kỳ Nguyên thường xuyên đưa cô đi chơi, lên núi xuống biển điên cuồng, nhưng loại chỗ này thì cô vẫn bị cấm vào, đừng nói là uống rượu, cả nhìn cũng không được.

Ánh đèn sặc sỡ, đèn l*иg quyến rũ, âm nhạc ầm ĩ và nam nữ nhảy múa, tất cả đều có thể ngay lập tức gợi lên sự bồn chồn trong cơ thể.

Ôn Bảo Tứ tò mò đi theo sau lưng Thiệu Ngọc, nhìn chăm chú bằng đôi mắt mở to.

Phòng riêng đã được đặt trước, xung quanh phòng có ghế sô pha, khay bàn bằng thủy tinh chất đầy các ly rượu và các loại nước uống, màn hình LCD cực lớn trên tường lúc này đang phát nhạc.

Các chỗ đã đầy người.

Khi Đường Nghiêu mang bọn cô đẩy cửa bước vào, căn phòng lập tức bùng lên tiếng reo hò.

"Chào mừng công chúa nhỏ của chúng ta hôm nay tốt nghiệp!——"

"Không dễ dàng gì, đi thôi."

Người bước đến chính là Tưởng Siêu ở cùng khu, hai người không thường xuyên gặp mặt. Chỉ có các ngày lễ Tết là cùng bọn Đường Nghiêu gặp gỡ qua.

Trò chuyện vui vẻ, lại rất quen thuộc, mỗi lần nhìn thấy Ôn Bảo Tứ thì đều gọi cô công chúa nhỏ, công chúa nhỏ, trêu chọc từ cái vụ ở tiệc sinh nhật của cô.

Lúc này, anh ta cũng bưng một ly rượu đi tới, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, Ôn Bảo Tứ ngượng ngùng cười cười, lấy hết dũng khí vươn tay đón lấy, nửa đường lại bị cắt ngang.

"Ơ——"

"Sao mà vừa mới tới cậu đã rót rượu cho Tứ Tứ rồi, để tớ uống..." Đường Nghiêu vươn tay cầm ly rượu rót vào miệng, trong vòng hai giây, ly rượu đã bị anh lộn ngược trong tay, nhìn thấy phía đáy.

"Này, hôm nay cậu không định cho người ta uống rượu, vậy cậu còn mở tiệc này làm gì? Để ca hát hả—" Tưởng Siêu nói đùa với giọng điệu hậm, Đường Nghiêu có vẻ hơi bối rối, nhỏ giọng lẩm bẩm .

"Đây không phải là nhất thời chưa chấp nhận được sao, con bé thế mà đã đến tuổi biết uống rượu rồi."

"Kiểu cậu là quen làm mẹ già rồi hahahahaha." Một đám người cười ha ha, Đường Nghiêu tặc lưỡi , nhìn chằm chằm vào một vài người cười nhiều nhất với vẻ mặt sợ hãi, khung cảnh hầu như không dịu đi.

"Được, được, chúng ta đừng trêu chọc cậu ta nữa, Đường thiếu gia, đến, đến, hát đi hát đi."

Ôn Bảo Tứ ngồi xuống phía sau bọn họ, Thiệu Ngọc ngồi bên cạnh cô, Kỳ Nguyên ở một bên, Đường Nghiêu bấm trên tivi gọi ra vài bài hát rồi đi tới kéo ghế ngồi đối diện với cô.

Trong phòng có người đang hát, âm nhạc rất vui vẻ, tràn đầy sức sống, trước mặt đặt mấy cái xúc xắc cùng ly rượu thủy tinh nhỏ.

Vài người nhanh chóng gieo xúc xắc thành thạo, trước sự ngạc nhiên của Ôn Bảo Tứ, không chỉ Đường Nghiêu, mà ngay cả Thiệu Ngọc cũng trông cực kỳ thành thạo.

Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ so với bên ngoài thấp hơn rất nhiều, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, tay áo tùy ý vén lên, lộ ra cổ tay trắng nõn hơi gầy.

Lúc này, anh chống hai tay trên đầu gối, hơi nghiêng người về phía trước, trên mặt lộ ra vẻ bất cần, ngón tay mảnh khảnh trắng hồng đặt trên chiếc cốc xúc xắc màu đen, tùy ý lắc lắc cổ tay.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt anh giường như hơi mơ hồ, đường nét càng thêm tinh xảo quyến rũ.

Trong lúc chuyển động, một mảng da trắng nõn lộ ra ở cổ áo, xương quai xanh thấp thoáng ở bên trong.