Tiếu Quyên ôm tập tài liệu bước vào lớp học, trong lớp trống không, không một bóng người. Cô ấy nhíu mày cúi đầu nhìn đồng hồ.
12 giờ 51 phút. Còn chín phút nữa là kỳ thi bắt đầu.
Hôm nay Tiếu Quyên đến làm giám thị. Cô rút một danh sách coi thi ra khỏi tập tài liệu, trên danh sách chỉ có một thí sinh duy nhất ―― Mã số: 170107; Họ và tên: Tiền Tiền; Viện Nghệ thuật và Thiết kế.
Trong mười năm đi dạy học của Tiếu Quyên, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp được sinh viên bị bắt thi lại môn học kiểu này. Hội họa không phải toán lý hóa, không có tiêu chuẩn kiểm tra nghiêm khắc. Bọn sinh viên chỉ cần nộp bài tập đúng hạn mỗi ngày, đến lúc thi cuối kỳ hoàn thành một tác phẩm đơn giản ngay tại trường là được, dù trình độ có vô dụng đến mức nào giảng viên chuyên ngành cũng sẽ để sinh viên qua môn. Giảng viên cũng không muốn làm khó dễ sinh viên ở những khóa cơ sở thế này.
Nhưng Tiền Tiền lại quang vinh trở thành sinh viên đầu tiên trượt lớp sáng tác màu trong vòng mười năm kể từ khi thành lập khoa ―― thi cuối kỳ lần trước cô cũng đã vắng thi không có lý do!
Từ trước đến nay chưa có sinh viên nào rớt môn học này nên cũng không có lớp học lại. Khoa đã cho cho Tiền Tiền cơ hội thi lại một lần nữa vào đầu học kỳ hai, nhưng lần thi lại đó Tiền Tiền tiếp tục vắng thi như cũ.
Năm nay đã đến lúc sinh viên năm tư tốt nghiệp, chỉ còn vài ngày nữa là phải chụp ảnh tốt nghiệp và nhận bằng, đây là cơ hội thi kết môn cuối cùng mà nhà trường sắp xếp cho các sinh viên thi trượt, nếu lần thi này vẫn không thuận lợi thì sinh viên trượt môn chỉ còn cách hoãn tốt nghiệp.
12 giờ 55 phút, không ai xuất hiện.
12 giờ 59 phút, vẫn không ai xuất hiện.
Cứ vài giây trôi qua Tiếu Quyên lại xem đồng hồ trên cổ tay một cái. Thấy sắp đến giờ thi mà thí sinh duy nhất vẫn chưa đến. Với tư cách là giám thị, cô ấy sốt ruột thay cho thí sinh đến độ toát mồ hôi.
Kim đồng hồ vẫn chuyển động đều đặn, không vì ai mà chậm lại một giây nào.
“Leng keng leng keng…”
Tiếng chuông khu dạy học vang lên đúng giờ, báo cho giảng viên và sinh viên từng phòng buổi thi đã bắt đầu!
Mà Tiền Tiền vẫn không xuất hiện.
Lông mày Tiếu Quyên đã nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi. Kỳ thi tốt nghiệp, sinh viên nào có chút quan tâm đến tương lai cũng phải nắm lấy cơ hội này thật tốt. Nếu không lấy được bằng tốt nghiệp thì sau này bất kể là thi lên thạc sĩ hay đi tìm việc làm đều gặp rất nhiều phiền toái, trường học cũng không muốn làm chậm trễ tương lai của sinh viên, chỉ cần thí sinh đến thi, miễn có thể, cho dù cô có vẽ mấy nét nguệch ngoạc trên giấy cũng liền thả cho qua. Nhưng ít nhất cô cũng phải đến tham gia thi chứ!
Tiền Tiền này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy!
=====
Ngay lúc đó một cô gái mặc áo thun hồng nhạt đang ngồi ở băng ghế dài đối diện tòa nhà dạy học. Trông cô trông như bức tượng Phật đã nhập định, ngồi yên như vậy suốt hai mươi phút, hầu như không di chuyển khỏi vị trí. Ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm phía đối diện như đang nhìn kẻ thù ―― nhưng đối diện với cô chẳng có thứ gì ngoại trừ tòa nhà dạy học xám xịt.
“Leng keng leng keng…” Tiếng chuông toà nhà vang lên.
Cô gái nhỏ đột nhiên siết chặt bả vai như bị tiếng chuông vang dội dọa sợ hãi. Nếu người qua đường quan sát kỹ sẽ thấy trên trán cô lấm tấm mồ hôi, chân khẽ run lên rất nhanh, hô hấp dồn dập.
Cô muốn đứng lên nhưng băng ghế bên dưới lại dính như keo, hai chân nặng như đang đeo chì, bất kể cô có cố gắng thế nào vẫn bất động ngồi yên ghế trên. Mồ hôi túa ra ngày càng nhiều, hô hấp bắt đầu hơi khó khăn. Sau khi cứng đờ khoảng hai ba phút, tình trạng thiếu oxy bắt đầu làm cô thấy choáng váng. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ e cô sẽ té xỉu ngay trên băng ghế.
Bỗng nhiên cô lấy điện thoại di động ra click mở một trò chơi.
Sự chú ý dời vào trò chơi, đôi chân đang run rẩy dần dừng lại.
Không bao lâu sau, một người qua đường đi ngang sau lưng trông thấy hai vai cô hơi chuyển động, đôi mắt gắt gao nhìn màn hình, dáng vẻ vô cùng khẩn trương. Người qua đường còn tưởng cô đang chơi một trò chiến đấu mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó, không nhịn được tò mò liếc qua màn hình di động. Cái liếc mắt này khiến cho mọi người ai cũng thất vọng.
―― Hóa ra cô gái này đang chơi Đại Phú Ông phiên bản mobile!
Cả người cô căng chặt, dùng ngón tay ấn mạnh vào màn hình, hóa ra là đang ném xúc xắc! Đồng thời trong miệng cô không ngừng lẩm bẩm: “Ba... ba... ba...”
Cô gái đang điều khiển nhân vật Tiền phu nhân. Cách Tiền phu nhân ba bước có một toàn nhà không chủ, nếu có thể mua để đầu tư, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một cơ hội tốt.
Có thể do bị lây nhiễm cảm xúc khẩn trương từ cô, người qua đường cũng nhịn không được bước chậm lại chờ xem con số mà cô ném ra.
Một lát sau, xúc xắc ngừng lăn. Hai.
Người qua đường thất vọng mà lắc đầu bỏ đi.
Cô gái chơi Đại Phú Ông không vì không ném ra được con số mong muốn mà nản lòng. Chờ tất cả nhân vật đi xong một vòng, khi đến lượt cô thao tác, cô quen cửa quen nẻo mở menu ra, nhấn chọn “Đọc tiến độ”. Sau vài giây loading, trò chơi được làm mới, quay trở lại vị trí mà cô đã lưu ở bước trước.
“Ba ... ba ... ba...”
Cô nhỏ giọng nhắc mãi, ném xúc xắc thêm một lần nữa.
Hôm nay vận may của cô không được tốt lắm, cho dù cô có đọc tiến độ rồi khởi động lại cỡ nào xúc xắc vẫn không quay ra con số cô muốn. Cô chỉ có thể đọc đi đọc lại tiến độ, rồi lại bắt đầu lại từ đầu.
Không biết sau bao lần lặp lại, con xúc xắc đối nghịch với cô rốt cuộc cũng dừng ở ba điểm. Tiền phu nhân trong trò chơi chậm rãi bước đến đến tòa nhà vô chủ. Trên màn hình hiện ra một câu hỏi “Có muốn mua hay không?”, cô gái nhấp chọn mua.
“Tối nay nằm mơ cũng phải mỉm cười ~~~”. Sau khi mua được tòa nhà mình thích, Tiền phu nhân vui vẻ cười.
Cuối cùng cũng thực hiện được điều mình muốn, cô nhanh chóng lưu lại diễn biến trò chơi.
“Leng keng leng keng…” Tiếng chuông từ tòa nhà dạy học lại vang lên.
Gần như cùng lúc đó, nhân viên trường học đóng cổng tòa nhà lại ngay trước mặt cô.
Đã hơn 1 giờ 45 phút. Dựa theo quy định của trường học, sau khi kì thi bắt đầu mười lăm phút, những sinh viên đến trễ sẽ không được phép ngồi vào bàn.
Khi cánh công bị đóng lại, cô gái vẫn luôn hết sức chăm chú vào chơi trò chơi đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó nhụt chí xụi lơ cả người. Cô tựa lưng vào chiếc ghế dài nhìn ngây ngốc vào bầu trời.
Vài phút sau cô mờ mịt mà vác cặp sách lên vai rồi rời đi.
=====
Trong phòng học.
Tiếu Quyên không chờ được thí sinh đến thi bèn cầm bút viết xuống hai chữ thật to bên cạnh tên Tiền Tiền với vẻ mặt tiếc nuối lẫn thất vọng.
―― “Vắng thi”.
Đây là lần thứ ba sinh viên này làm xằng làm bậy mà vắng thi. Cô sẽ không thể nào tốt nghiệp suông sẻ, nhất định phải trả giá cho sự tùy hứng của mình.
=====
Khi Tiền Tiền nhìn thấy topic “Nghiên cứu sinh Harvard đẹp trai nhất” trên bảng hot search của weibo, trong lòng cô loáng thoáng hiện ra một khuôn mặt. Theo bản năng cô click vào topic để xem nội dung.
“Hôm nay trường chúng tôi đã mời một sinh viên tốt nghiệp ngành tâm lý học từ Đại học Harvard đến mở tọa đàm. Khi tiểu ca Harvard xuất hiện chúng tôi đều sợ đến ngây người! Thật sự quá! Soái!! Tiểu ca Harvard trông còn đẹp hơn rất nhiều so với tiểu sinh lưu lượng, lại còn rất trẻ, thậm chí chưa đến ba mươi tuổi! Đại học Harvard! Là học bá thuần nguyên chất! Ông trời ơi, trên đời này sao lại có một người đàn ông hoàn hảo đến như vậy?!”
Đây là bài đăng Weibo của một sinh viên đến từ một trường đại học ở Trung Quốc, bài được đăng tải vào 8 giờ tối qua, chỉ trong vòng chưa đầy 24 giờ, bài viết này đã được chuyển tiếp hơn 50.000 lượt, có hơn 30.000 tin nhắn.
Tiền Tiền click mở hình ảnh trên bài đăng weibo. Rõ ràng là ảnh chụp tùy tiện bằng điện thoại di động, còn không thêm filter, góc chụp lẫn bố cục cũng không hề có kế hoạch sắp xếp gì cả. Nhưng ngay cả trong một bức ảnh ngẫu nhiên như vậy, người thanh niên trẻ tuổi trong ảnh cũng anh tuấn đến mức làm người ta choáng váng. Blogger đăng ảnh nói cũng không ngoa, cho dù là minh tinh nhưng nếu không trang điểm, không ánh sáng, không chỉnh sửa mà đẹp đến này thì đúng là hiếm thấy, hơn nữa còn có mấy danh hiệu mỹ miều như “Đại học danh giá”, “Nghiên cứu sinh”, “Học bá”, không nổi lên mới là chuyện lạ.
Tiền Tiền nhìn chằm chằm bức ảnh trong vài giây, sau đó nhấp vào bài đăng để đọc bình luận.
“Tôi cũng có đi nghe tọa đàm! Tiểu ca Harvard bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh!!! Khoảnh khắc tiểu ca Harvard bước lên sân khấu, nữ sinh trong khán phòng hò hét suýt nữa muốn lật tung nóc nhà! Thật sự không có nói quá đâu!!!”
“A a a a a a tôi và chủ blog là bạn cùng trường! Lúc phụ đạo viên hỏi chúng tôi có muốn báo danh đi nghe diễn thuyết không, tôi còn tưởng người diễn thuyết sẽ là một đại thúc hói đầu nên tôi mới không đi, trốn trong phòng ngủ chơi game. Nhìn thấy ảnh chụp của đồng học gửi lại tôi thật sự hối hận muốn chết! Tôi muốn nghỉ game!!!”
“Trời ơi trời ơi trời ơi! Thật sự quá soái! Tên thật của tiểu ca là gì vậy? Bao nhiêu tuổi? Có bạn gái không? Có bạn trai không? Có dự định debut không vậy?!”
Top bình luận đa phần đều là những bình luận hoa si, thỉnh thoảng cũng có một hai câu không vừa ý.
“Còn trẻ như vâjy có thật là nghiên cứu sinh Harvard không đó? Mua bao nhiêu báo rồi? Chẳng lẽ có công ty giải trí nào đó đang push người mới, cố ý lăng xê đúng không?”
“Tôi cũng cảm thấy giống lăng xê, mấy năm nay có rất nhiều chiêu trò marketing tương tự.”
Tiền Tiền đứng trên thùng xe tàu điện ngầm ở gần chỗ đổi toa. Tàu điện ngầm băng nhanh qua đường hầm nhanh phát ra âm thanh gầm rú chói tai. Chờ đến khi tiếng ồn dần lắng xuống, cô nghe thấy mẹ đứng ở đối diện kêu tên mình.
“Tiền Tiền, chuẩn bị xuống xe!”
Tiền Tiền bỗng nhiên tỉnh táo lại, “Vâng” một tiếng, cất di động đi về phía cửa xe của toa tàu.
“Vừa rồi con xem cái gì thế? Chăm chú như vậy, mẹ nói chuyện với con mà con cũng không nghe thấy!”
“Con lướt xem vòng bạn bè thôi.” Tiền Tiền nói, “Trên tàu điện ngầm ồn quá, con không nghe thấy tiếng mẹ gọi.”
“Đừng có lướt xem vòng bạn bè cả ngày nữa,” Tiền Mỹ Văn bắt đầu lải nhải, “Tranh thủ lúc còn trẻ học thêm mấy chuyện hữu ích đi, nhớ thêm nhiều từ vựng vựngcunxg tốt. Hai năm nữa con cũng đi ra nước ngoài học hay gì đó…”
Trước sự cằn nhằn của mẹ, Tiền Tiền nghe mãi cũng thành thói quen, toàn bộ đi vào tai trá đii ra tai phải: “Sao lại đi ra nước ngoài? Ở nước ngoài có lẩu không? Ở nước ngoài có malatang không? Ở nước ngoài có cơm gà xào nấm không? Ở nước ngoài thậm chí còn không có trứng bác cà chua! Mẹ không sợ con ra nước ngoài sẽ bị trầm cảm hay sao?”
Tiền Mỹ Văn dở khóc dở cười: “Miệng lưỡi cũng trơn tru quá đấy!”
Vài phút sau, hai mẹ con đi vào phòng ăn trong khách sạn.
Bởi vì lúc đi ra ngoài quên mang đồ nên phải trở về lấy, làm chậm trễ một chút thời gian, mẹ con nhà họ Tiền đến muộn hơn một chút so với dự định. Họ đẩy cửa phòng ăn riêng, trong phòng đã có một cặp mẹ con ngồi đợi sẵn.
Nếu không quen biết trước hai người trong phòng sẽ rất khó tin bọn họ là mẹ con, nói là chị em ruột so ra còn đáng tin hơn. Người phụ nữ trung niên ăn mặc vừa thục nữ lại khôn khéo giỏi giang, lớp trang điểm hoàn mỹ. Nếu không phải đường pháp lệnh hơi sâu, liếc mắt nhìn thoáng qua sẽ nghĩ đây là dáng vẻ mới ngoài ba mươi mà thôi.
Mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp, con trai đương nhiên cũng không kém. Da của người đàn ông rất trắng, mặt mày nhu hòa, mũi cao thẳng, cực kì anh tuấn, là kiểu anh tuấn rất hiền hòa không có tính công kích ―― mới mấy phút trước Tiền Tiền vừa thấy trên Weibo cư dân mạng gán cho chủ nhân gương mặt này những cái mác như “Nghiên cứu sinh Harvard soái nhất”, “Học bá”, “nam thần” gì gì đó.
Hai bà mẹ cùng nhau trò chuyện
“Thật ngại quá, lúc tôi ra ngoài bị trễ một chút, hai người đã chờ bao lâu rồi?” Tiền Mỹ Văn không ngừng xin lỗi.
“Không sao đâu, chúng tôi cũng vừa mới đến.” Lâm Bội Dung nói, “Mau ngồi đi.”
“Tiền Tiền, con đứng ngốc ở đó làm gì vậy, mau đến chào hỏi dì Lâm và Tiểu Hàn,” Tiền Mỹ Văn vội vàng kéo con gái lên phía trước, “Con và Tiểu Hàn đã lâu không gặp nhau rồi đúng không?”
Tiền Tiền vừa vào cửa nhìn thấy Hàn Văn Dật, khóe miệng không nhịn được mà nhếch xuống dưới. Tiền Mỹ Văn quay đầu lại nhìn cô, đúng lúc nhìn thấy hết biểu cảm trên mặt cô.
Tiền Mỹ Văn sửng sốt: “Con nhỏ này… con làm cái gì vậy?”
Tiền Tiền vội vàng nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn, trên mặt thì cười hì hì, còn trong lòng thì mắng đm: “Xin chào dì Lâm, xin chào anh Văn Dật.”
Hàn Văn Dật thu hết biến hóa của cô vào trong mắt, khóe miệng anh không khỏi hơi nhếch lên.
“Tiền Tiền,” anh nói chậm rãi, "Lâu rồi không gặp.”