Đỗ Nhược Ngu nhớ rõ trong sách hình dung lão hổ, đều là điếu tình bạch ngạch, uy phong lẫm lẫm. (điếu tình bạch ngạch hổ = điếu tình bạch ngạch đại trùng(trong thủy hử ) Con hổ trắng có ánh mắt hung ác dọa người)
Con hổ trước mặt Đỗ Nhược Ngọc lúc này có thân hình cường tráng, bộ lông màu trắng vàng điểm đen, đầu tròn, mắt tròn, đuôi dựng lên, trên trán có hoa văn vương rất đậm, quả thực rất hung dữ.
Chỉ là… nó nửa cúi đầu, quả thực có thể thấy được tâm tình chán nản.
Vương Anh Chiêu nhìn thấy cha mình biến thành hổ, ngây người ngẩn ngơ, sau đó cũng biến hình trong nháy mắt.
Cho nên bây giờ có hai con hổ đang ngồi xổm trước mặt Đỗ Nhược Ngu.
Tâm trí Đỗ Nhược Ngu hát bài hát lỗi thời kia, hai con hổ, hai con hổ……
Dù biết Vương gia là hổ nhưng anh vẫn hơi sốc khi tận mắt chứng kiến
Vương Dần Nhất biến hình.
Anh lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ không thể giải thích được, tức khắc kêu khổ trong lòng.
Kỳ thật Vương Dần Nhất luôn muốn đến gần anh hơn nhưng anh ta chỉ gửi tin nhắn WeChat để mời anh đi ăn tối, Đỗ Nhược Ngu nghĩ tới lỡ như người ta chỉ muốn kết bạn thôi thì sao?
Vậy anh không phải tự mình đa tình sao?
Cho nên anh giả vờ thản nhiên nói mình đã có gia đình, để nếu phạm sai lầm sẽ không xấu hổ.
Nếu không lầm, dựa theo kịch bản của Đỗ Nhược Ngu, Vương Dần Nhất nên từ bỏ ý định, sau đó cười nói, hóa ra cậu đã kết hôn sao, sau đó hai người lại bình thường.
Nhưng bây giờ Vương Dần Nhất đã biến hình, điều này chẳng phải khẳng định anh ta thực sự có suy nghĩ như vậy sao?
Điều này thực sự đáng xấu hổ.
Đỗ Nhược Ngu không biết nên nói cái gì, nhìn hai con hổ nói: “Ừm… tôi không phải cố ý giấu anh chuyện kết hôn, tôi không có công khai ở công ty.”
Vương Dần Nhất gục đầu, nói: “Không trách cậu, tôi cũng không hỏi cậu, cậu chắc biết tôi có hảo cảm với cậu nên mới chủ động nói sao.”
Đỗ Nhược Ngu muốn cúi đầu trước tính cách thẳng thắn của Vương Dần Nhất, xin đừng nói sự thật, nếu anh ta nói sự thật thì không phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?
Vương Anh Chiêu nhìn cha mình đang rất không vui, cọ cọ đầu lên chân cha.
Vương Dần Nhất cũng quay đầu nhìn con trai, liếʍ đỉnh đầu.
Đỗ Nhược Ngu sau khi nhìn thấy cảnh tình cha con sâu đậm này, càng cảm thấy áy náy hơn, anh kìm nén hồi lâu mới nói: “Thực xin lỗi.”
Vương Dần Nhất ngẩng đầu lên, tình táo nói: “Cậu không có lỗi, chỉ là tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Vốn là muốn chậm rãi tiếp cận cậu, không ngờ cậu lại chú ý.”
Đỗ Nhược Ngu nhìn đôi mắt chân thành của con hổ, quyết định thẳng thắn thành khẩn, một khi đã như vậy thì nói ra hết thôi.
“Khả năng anh có hảo cảm với tôi hầu hết là vì Chiêu Chiêu.”
Chiêu Chiêu nghe thấy tên mình, cũng ngửa đầu nhìn Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu cười cười, tiếp tục nói: “Anh đều lấy Chiêu Chiêu làm trung tâm, tìm kiếm bạn đời cũng muốn là người có thể làm mẹ Chiêu Chiêu, chắc là tôi vừa lúc phù hợp.”
Vương Dần Nhất buột miệng thốt ra: “Cậu rất phù hợp!” Anh ta nghĩ nghĩ, nói, “Chiêu Chiêu rất thích cậu, cậu cũng có kiên nhẫn với Chiêu Chiêu, hơn nữa cậu còn có thể chấp nhận chúng tôi biến hân, tôi chưa từng gặp ai thích hợp như cậu, tôi nghĩ nhất định phải theo đuổi được, cho nên mới muốn tiếp cận cậu……”
Vương Dần Nhất vừa có ý nghĩ này, liền trở nên dã tâm bừng bừng nhất định phải được, anh ta cảm thấy điều kiện của mình chắc chắn Đỗ Nhược Ngu sẽ đồng ý, nhưng ai ngờ Đỗ Nhược Ngu đã kết hôn.
Ngẫm lại lại cảm thấy mất mặt, lão hổ dùng móng vuốt gãi gãi mặt.
Đỗ Nhược Ngu nhớ tới Sư Diệc Quang nói: “Đừng tiếp xúc bọn hổ, cẩn thận họ bắt cậu đi làm bảo mẫu.”
Mặc dù lời nói của Sư Diệc Quang có phần thô lỗ, nhưng Vương Dần Nhất nhiều ít gì cũng có tâm tư này.
Đỗ Nhược Ngu thở hắt ra, nói: “Vậy anh đã suy xét cho bản thân chưa?”
Vương Dần Nhất ngẩn người, hỏi: “Cái gì?”
Đỗ Nhược Ngu bình tâm tĩnh khí nói: “Anh phải nhìn rõ, nếu kết hôn anh không chỉ là muốn tìm một người mẹ cho Chiêu Chiêu, càng phải tìm một bạn đời thích hợp với anh. Nếu không…… anh đã từng kết hôn một lần, tôi nghĩ anh cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ.”
Vương Dần Nhất nghe xong, nói: “Tôi hiểu ý cậu, thật ra tôi thấy cậu phù hượp cả, ài, thôi, giờ nói gì cũng đã muộn.”
Đỗ Nhược Ngu cười cười, lần này nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Bầu không khí cuối cùng cũng bớt căng thẳng hơn, sau khi nói chuyện, Vương Dần Nhất lấy lại bình tĩnh, đôi tai vểnh lên.
Vì Chiêu Chiêu ăn quá nhiều, dứt khoát bò trên đất, lăn qua lăn lại.
Quả bóng lông màu vàng nhỏ lăn từ bên này sang bên kia, Vương Dần Nhất dùng chân vuốt ve con trai mình nói: “Cậu vì ngăn tôi chơi trò mập mờ, chủ động nói với tôi, chứng tỏ cậu rất tin vào hôn nhân của mình, tình cảm của hai người rất sâu đậm.”
Đỗ Nhược Ngu ngẩn người, chính anh cũng không rõ, chỉ đỏ mặt nói: “Tôi đúng là rất yêu chồng tôi.”
Ô oa, nói ra thật ngượng ngùng.
“Chồng?” Vương Dần Nhất bắt được trọng điểm, “Cậu quả nhiên……” Anh ta dùng móng vuốt cong lại, “Tôi vốn định tiếp cận cậu từ từ, ài không nói nữa.”
Vương Dần Nhất là người sảng khoái, hai người chính thức không rối rắm nữa, Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng thở ra, tò mò nhìn con hổ lớn, hỏi: “Sao anh lại biến thân?”
Vương Dần Nhất nói: “Cảm xúc dao động, hơn nữa cậu cũng biết bọn tôi thế nào nên không ép bản thân.”
Hóa ra cảm xúc dao động họ cũng sẽ biến thân, này chắc là phóng thích bản tính.
“Vậy hiện tại anh biến lại được không?”
Vương Dần Nhất quái dị trừng mắt hổ nhìn anh: “Đương nhiên, tôi có thể tùy thời thay đổi.”
…… Người duy nhất không thể thay đổi trong vài ngày do áp lực quá lớn có lẽ chỉ có Sư tổng.
Tổng giám đốc sư tử thần kinh mỏng manh.
Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nghĩ tới hôm nay mình không về nấu ăn, cũng không biết Sư Diệc Quang ăn cái gì.
Trong lòng anh không khỏi cười nhạo chính mình, anh thật thích lo lắng.
Đỗ Nhược Ngu không biết có người im lặng giống như Tào Tháo, chỉ cần nói là sẽ tới.
Ngay khi Vương Dần Nhất bảo Đỗ Nhược Ngu bước sang một bên để anh ta thay quần áo thì có một tiếng “rầm”, cửa phòng ăn của họ đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo.
Sau đó Sư Diệc Quang như trời giáng xuất hiện ở cửa.
Đỗ Nhược Ngu sợ tới mức rớt cằm: “Sư, Sư tổng?”
Sư Diệc Quang không đeo cà vạt, áo khoác trên người thậm chí còn không cài cúc, vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ khi xông vào.
Nhưng khi anh ta nhìn rõ ràng tình huống trong phòng riêng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đỗ Nhược Ngu ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, bên cạnh có một con hổ lớn ngồi xổm.
Mà Đỗ Nhược Ngu gọi cho anh nói là đi ăn với bạn.
Một con hổ, một người bạn.
Cậu ta nói bạn là con hổ này?
Thế là trong nháy mắt trong phòng lại xuất hiện một con sư tử khác, con sư tử bước tới, nhăn mũi với vẻ mặt hung dữ, há miệng lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn gầm lên với con hổ.
Sự tình phát sinh trong nháy mắt, Đỗ Nhược Ngu cùng Vương Dần Nhất đều khϊếp sợ lại kinh ngạc.
Đỗ Nhược Ngu phần nào biết nguyên nhân, nhưng Vương Dần Nhất hoàn toàn mộng bức.
Con sư tử ngốc này đột nhiên xuất hiện chưa nói lời nào đã biến thân, còn gầm lên với mình làm gì?
Anh ta cũng có chút tức giận khi thấy sư tử gầm lên, toàn thế giới chỉ có mình cậu biết gầm hay sao hả?
Vì thế Vương Dần Nhất không cam lòng rống lại.
Một con sư tử cùng một con hổ rít gào.
Sư tử: “Rống rống rống!”
Lão hổ: “Ngao ngao ngao!”
Cả hai đều mang hình dạng mãnh thú, đều rất to lớn, đứng trong phòng có cảm giác như đang lấp đầy căn phòng.
Đỗ Nhược Ngu không dám tin nhìn một màn này.
Đỗ Nhược Ngu có một ưu điểm mà anh đã nhiều lần nhấn mạnh, đó chính là phản ứng tương đối nhanh, rất thông minh.
Vì vậy, trong bầu không khí đầy thuốc súng nổ tung này, việc đầu tiên anh làm là đóng cửa lại.
Nếu có người nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ phát điên.
Ngay khi anh đóng cửa khóa từ bên trong, người phục vụ đã đến gõ cửa.
“Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Đỗ Nhược Ngu gân cổ lên nói với người ngoài cửa: “Không có chuyện gì! Tôi uống say nên xem video!”
Sau khi người phục vụ do dự rời đi, anh kinh hoàng quay lại nhìn Sư Diệc Quang đang biến thành sư tử, không biết phải làm sao.
Chiêu Chiêu ở bên kia cũng sợ hãi, rúc vào hai chân sau của cha, không ngừng run rẩy.
Sư Diệc Quang nhe răng, nâng móng vuốt hận không thể tát một cái, Đỗ Nhược Ngu xem đến kinh hãi, vội vàng chạy qua ôm cổ sư tử, đè chân anh ta lại, nói: “Sư tổng, anh hiểu lầm rồi.”
Anh không biết Sư Diệc Quang rốt cuộc não bổ cái gì, chỉ biết tổng giám đốc hiện tại rất tức giận.
Vương Dần Nhất càng cảm thấy không thể hiểu được, nói với Sư Diệc Quang: “Cậu phát điên cái gì? Muốn đánh nhau phải không, tới đây!”
Đỗ Nhược Ngu sắp điên rồi, đại ca, xin đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa!
Sư Diệc Quang bị anh ấn móng vuốt, thở hổn hển, đôi mắt còn hung ác nhìn chằm chằm Vương Dần Nhất, Đỗ Nhược Ngu ôm anh ta, cảm giác cơ bắp căng chặt với nhiệt độ nóng bỏng, tim anh cũng đập liên hồi, nhưng cố gắng dịu dàng nhất có thể, anh nói: “Không phải như anh nghĩ đâu. Hôm nay Vương tiên sinh có việc, tôi tạm tới đón Chiêu Chiêu, sau đó đứa nhỏ đói bụng nên tôi dẫn đến đây ăn, Vương tiên sinh hiện tại lại đây đón con.”
Đỗ Nhược Ngu nói hết mọi thứ trong một hơi thở mà không hề ngừng lại.
Lúc này không thể nói dối, nói dối Sư Diệc Quang sẽ càng tức giận.
Ai ngờ Sư Diệc Quang nghe xong không chỉ không bình tĩnh, ngược lại run người hất anh ra, hung ác hỏi: “Con của anh ta sao cậu phải đón? Tại sao anh ta lại biến thân ở đây?”
Đỗ Nhược Ngu ôm chặt con sư tử lớn không chịu buông ra, ở đây không thể đánh nhau.
Vương Dần Nhất cảm thấy thái độ của Sư Diệc Quang rất kỳ quái, thậm chí cấp dưới của mình ăn cùng ai cũng quan tâm, quản quá rộng.
Nên anh ta rộng lượng nói: “Tôi có hảo cảm với thư kí Đỗ, cho nên muốn tiếp xúc nhiều hơn.”
Anh ta vừa nói ra, Đỗ Nhược Ngu trợn tròn mắt.
Đại ca! Sao anh thành thật thế làm gì!
Sư Diệc Quang cũng ngây ngẩn, không ngờ Vương Dần Nhất thật sự thừa nhận, sự tình phát triển đến mức này từ khi nào? Tại sao anh lại không biết gì cả?
Sư Diệc Quang lại gầm lên muốn lao đấm vào Vương Dần Nhất, Đỗ Nhược Ngu không ngăn cản được.
Đúng lúc này, một vật nhỏ từ phía sau Vương Dần Nhất nhảy ra, chạy tới trước mặt Sư Diệc Quang, cắn vào chân trước của anh ta.
Mọi người: “……”
Bọn họ chỉ lo cãi nhau, quên mất bạn nhỏ Vương Anh Chiêu.
Chiêu Chiêu bám vào chân Sư Diệc Quang, ngậm chân sư tử trong miệng, cắn cắn gặm gặm, công kích người xấu gầm lên với ba ba.
Sư Diệc Quang dù có vô lý đến đâu cũng sẽ không bao giờ làm hại con non, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nghe Vương Dần Nhất nói.
“Nhưng vừa rồi thư kí Đỗ nói cậu ấy kết hôn rồi, rõ ràng cự tuyệt tôi, tôi đã hết hy vọng.”
Sư Diệc Quang quay đầu nhìn Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu cũng nhìn chằm chằm anh ta.
Sư Diệc Quang lúc này mới nhìn thấy chiếc nhẫn thề nguyện của họ đeo trên cổ vợ mình