Coi cả một buổi tối, mắt của cô cay cay mới chịu đi ngủ.
Vốn nghĩ bản thân chuẩn bị rất đầy đủ. Kết quả ngày hôm sau, sau khi cô đến đài truyền hình thì nhận được một thông báo mới.
- - Lần này có nguồn đầu tư lớn, vì vậy, tập đặc biệt của chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》 có chút thay đổi. Hơn nữa địa điểm đã được thay đổi không còn ở gần Hằng Thành nữa, mà đổi thành ở thành phố K.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Người đầu tư là người đến từ thành phố K.
Thật ra, chương trình này giới thiệu những món ẩm thực khắp nơi trong nước, vì vậy tập đặc biệt được chiếu dịp tết sẽ làm tổng hợp. Đem những gì tốt đẹp "thu hoạch" được và giới thiệu một số nội dung mới, thêm một số nội dung và chủ đề, thực hiện tốt tập cuối cùng của nông lịch.
Đầu tiên muốn ghi hình xung quanh Hằng Thành. Bây giờ tiền vốn đầy đủ, nên đài quả đoán quyết định tạo một chuyến đi, vừa du lịch vừa ghi hình.
Đãi ngộ của đối phương rất hậu hĩnh, sẽ tài trợ ăn ở miễn phí cho nhân viên trong đài. Hơn nữa, thức ăn điều là những món nổi tiếng ở khách sạn 5 sao.
Không chỉ như vậy, đối phương còn nhận lời, nếu đài chịu đến ghi hình chương trình 《Ẩm Thực Tám Phương 》tại thành phố K, vậy thì, tập đặc biệt của chương trình 《Nấu ăn cùng đầu bếp Trịnh 》 cũng có thể ghi hình tại thành phố K. Hơn nữa, tất cả chi phí sẽ do đối phương chi trả.
Điều kiện này cũng rất tốt.
Huống hồ gì, đối phương chỉ nói đồng ý tài trợ, không hề thêm bất cứ yêu cầu gì, thậm chí không yêu cầu đài làm quảng cáo cho họ.
Đúng là thật hiếm có.
Tối hôm qua sau khi nhận được tin tức, đài trưởng Lưu trực tiếp đến tìm các biên tập để họ gấp gáp đưa ra các phương án, tìm vài địa điểm ghi hình. Để sáng sớm đem đến đài.
Hôm qua sau lúc quyết định sẽ đến thành phố K, đối tác đã đặt vé máy bay. Đợi đến lúc đồng nghiệp đến đông đủ, đài trưởng Lưu không dám lơ là, trực tiếp dẫn người đến sân bay.
Lê Vị có chút sững sở, tâm hồn bay bổng. Đến lúc bước lên máy bay, cô mới phát giác: "Đài trưởng, ai mà lại tốt bụng như vậy, lúc máu chốt lại rộng rãi như vậy."
đài trưởng Lưu khen họ rất nhiệt tình, sau đó đài trưởng liên tục khen đổng sự trưởng của công ty đó, "...... Vị này là một phụ nữ kiên cường. Vùng vẫy trên thương trường nhiều năm, dựa vào sức lực bản thân mà làm nên bầu trời của mình."
Nói đến đó, đài trưởng Lưu nhịn không được lại tiếp tục khen bà ấy một lần nữa: "Đúng là người thì đẹp mà lại tốt tính. Nghe nói trong đài gặp khó khăn, nên cố ý đến giúp đỡ."
Lê Vị im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng lại phản kháng.
Thứ nhất.
Bà Doãn không phải dựa vào sức mạnh của bản thân. Nhà họ Doãn là chỗ dựa lớn nhất của bà.
Thứ hai.
Không phải bà ấy nghe thấy trong đài gặp khó khăn mà đến giúp. Tám phần là nghe nói bố Dược tài trợ cho tập đặc biệt chào xuân, cho nên bà không muốn thua ông, nến mới ra mặt vậy thôi.
Có điều, cho dù như thế nào, có thể đến thành phố K cũng rất tốt.
Thừa lúc máy bay vẫn chưa cất cánh, Lê Vị vui vẻ nhắn tin cho Liêu Đình Ngạn, cô nói cho anh biết lịch trịnh của mình.
Đáng lẽ sau khi Lê Vị xuống máy bay xong tâm trạng sẽ rất tốt.
Nhưng mà, đời người không ai đoán được "bất ngờ".
Lúc Lê Vị vào ở, cô mới phát hiện ở trong phòng đã có người ở. Hơn nữa, những người đó, lại là Lạc Thanh Ninh và tùy tùng của anh ta.
Chạm mặt nhau ở hành lang. Lê Vị chỉ muốn giả vờ như mình không nhìn thấy đối phương.
Ai mà ngờ đối phương lại không chịu thôi.
Lúc Lê Vị và đài trưởng Lưu nói chuyện xong, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng, lúc đó cô mới phát hiện trước của có một đống rác.
Lúc đó Lê Vị đi trước.
Nếu cô không nhanh chân đưa chân lại, e rằng cô đã đạp lên chúng rồi.
Trong bao rác đó thứ gì cũng có. Dễ thấy nhất là bã kẹo cao su đã dùng rồi, bên cạnh là giấy gói. Còn có một cái vỏ chuối nữa.
Trước đó gặp nhau ở hành lang, tên trợ lý ở bên cạnh Lạc Thanh Ninh đang ăn kẹo cao su nhãn này, lúc đó hắn vừa đi vừa gỡ giấy. Hơn nữa một người đi bên cạnh hắn đang ăn chuối.
Trong lòng cô có dự tính, nâng tay gọi của phòng bên cạnh.
Không để cô đợi lâu, cửa đã được mở ra. Rõ ràng là những người của Lạc Thanh Ninh.
Thời khắc cánh cửa mở ra, những tiếng cười đó còn chưa kịp dừng lại.
"......dưới đáy dày dính bã cao su, lại dẫm lên vỏ chuối nữa thì ngon......"
Lê Vị mĩm cười nhìn người phụ nữ đó, "Cô là quản lý của anh ta? Tôi có chuyện muốn nói với anh ta một lát."
Hiển nhiên là chuyện này không thể nào thương thảo được.
Cơ bản về phía Lạc Thanh Ninh không thừa nhận chuyện đó.
Lê Vị gọi quản lý khách sạn đến.
Sau khi quản lý đến, Lê Vị vẫn chưa kịp nói gì, Lạc Thanh Ninh đã mở lời trước: "Anh sắp xếp cho cô ta ở một phòng khác. Trong vòng 20m xung quanh đây tôi không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của cô ta."
Chuyện trong bữa tiệc lần trước, anh đã không thích cô rồi.
Ai mà ngờ được, cô lại dùng mọi thủ đoạn để đưa Tiểu Ảnh tới cục cảnh sát.
Chuyện ức hϊếp người như vậy, không thể nào nhịn được.
Sau khi Lạc Thanh Ninh nói xong, nhất thời quản lý vẫn chưa có phản ứng, "Lạc tiên sinh, người --"
"Tôi tiêu dùng ở khách sạn các người nhiều như vậy, là khách VIP. Nếu các người không cho tôi một câu trả lời khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu." Lạc Thanh Ninh chỉ vào Lê Vị rồi nói: "Đổi cho cô ta một nơi cách xa đây một chút. Hoặc là, khiến cô ta đi."
Quản lý rất khó xử, "Người xem, hay là, người dọn? phòng của Lạc tiên sinh là một căn hộ, vừa hay vẫn còn một căn còn trống, ở trên lầu......"
"Chúng tôi không đi." người quản lý của Lạc Thanh Ninh bước lên trước, giọng cúng nhắc nói: "Để cô ta đi. Là cô ta kiếm chuyện trước."
Đài trưởng Lưu ấn ấn vào ứng đường, "Các người có nói lý không vậy. Tôi và Tiểu Vi bước ra đã nhìn thấy đống rác, rõ ràng là trước đó các người đã dùng qua. Bây giờ lại định vu khống cho người khác sao?"
Lạc Thanh Ninh cười một tiếng.
Nghiêng người tiến lên trước, dùng âm thanh rất nhỏ nói: "Cho dù tôi định làm làm như vậy, Ông có thể làm gì."
Quản lý nhìn Lê Vị một lúc, sau đó, lại từ từ thở dài.
Mọi người điều biết, dựa vào thân phận của Lạc Thanh Ninh, vào lúc này chỉ sợ Lê Vị lành ít dữ nhiều, bị người khác đè bẹp như hạt các, rồi tống cổ ra ngoài.
đài trưởng Lưu biết rất rõ, vị thủ trưởng đó là fan cứng của cô. Nếu cô có mệnh hệ gì, người ta sẽ không tha cho ông.
đài trưởng Lưu biết lúc này mạnh bạo không được chuyện, mới nhanh chóng nói: "Lạc tiên sinh, cô ấy còn trẻ người, không hiểu chuyện. Người hà tất phải tính toán với trẻ con chứ."
"Đã hai mươi mấy tuổi rồi còn trẻ con." Lạc Thanh Ninh cúi đầu nghịch cái ly trên tay mình, không hé môi, người trợ lý bên cạnh anh ta giễu cợt, "Đài trưởng, có phải người lớn tuổi rồi nên không phân biệt được sự thật sao? "Trẻ con" mà người nói phạm vi nó hơi lớn thì phải."
"Chúng tôi nói chuyện không có chỗ cho cậu xía vào." Đài trưởng Lưu không thèm nhìn người, trực tiếp chỉ trích tên trợ lý đó.
Người trợ lý đó không lên tiếng.
Tên trợ lý bất bình định tiến lên trước để bác bỏ lại.
Ai ngờ được quản lý khách sạn bất ngờ lên tiếng, "Bây giờ xem ra, mọi người không thể giải quyết mọi chuyện trong êm đạp được?"
"Phải." Lạc Thanh Ninh bực bội xúi giục, "Đã nói với cậu từ sớm rồi? Lại còn lải nhải như vậy. Không thấy phiền sao."
Tiếng cãi nhau qua lại làm ảnh hưởng đến người trong phòng.
Nhiều đồng nghiệp trong đài bước ra khỏi phòng, đứng bên cạnh xem đã xảy ra chuyện gì.
đài trưởng Lưu ở bên cạnh định giúp cô nói vài câu, nhưng lại bị Lê Vị ngăn lại.
đài trưởng Lưu lo lắng nhìn Lê Vị.
Ở thành phố K, nhân lực của ông không có đất dụng. Cho dù có muốn giúp đỡ, cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
Lúc này, chỉ có thể xem Lạc Thanh Ninh ở bên cạnh cười đắc ý, mà không có cách gì.
Có đồng nghiệp trong đài đã hiểu vấn đề, định giúp Lê Vị nói vài câu, cũng bị Lê Vị khăn khăn ngăn lại.
Bây giờ.
"Nếu đã như vậy." quản lý bức lực lắc lắc đầu, nói một cách rõ ràng: "Vậy tôi chỉ có thể chọn một trong hai."
Quản lý dừng lại một chút, thản nhiên nhìn Lạc Thanh Ninh, "Tôi chỉ có thể mới Lạc tiên sinh rời khỏi đây."
Mọi người cho rằng người đi là Lê Vị.
Vì vậy, nụ cười của Lạc Thanh Ninh lại thêm sau. Sắc mặt người trong đài lo lắng một chút.
Nhưng, tình hình như vậy chỉ tồn tại năm sáu giây, mọi người điều phát hiện điều lạ. Đầu tiên là không dám tin mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó nghi ngờ hỏi lại: "Vừa nãy cậu nói ai là người đi?"
"Lạc tiên sinh." Quản lý khách sạn rất áy náy nói: "Thật là làm phiền người rồi. Đợi đến lúc người làm thủ tục trả phòng. Sẽ bồi thường cho người, sau đó sẽ gửi đến người một thẻ vào ở miễn phí một đêm, sau đó có thể đến ở một đêm miễn phí."
"Ai cần cái thể rách của cậu!" trợ lý của Lạc Thanh Ninh không can tâm nói: "Dựa vào đâu mà cô ta ở lại, còn chúng tôi phải đi? nói cho mà biết! chuyện này chưa xong đâu!"
trợ lý bất bình nói, vừa xoay người, thể thảm nặng ra một nụ cười, nói với Lạc Thanh Ninh: "Anh Lạc, hay là chúng ta đi đi?"
"Muốn đi cậu đi." trong mắt Lạc Thanh Ninh hiện ra sự dữ tợn, anh bỏ áo khoác của mình đưa trợ lý cầm, từng bước đến gần người quản lý, lạnh lùng nói: "Các người dám đối xử với tôi như vậy, có tin là tôi hủy nơi này luôn không!"
Quản lý chỉ mỉm cười không lên tiếng.
Có một giọng nói vang lên sau lưng Lạc Thanh Ninh: "Chà, cậu nói như thể. Hình như ở đây ai cũng có thể tùy tiện hủy hoại không bằng."
Trong giọng nói của người phụ nữ lộ ra nhu mì của tuổi tác. Sau khi Lạc Thanh Ninh nghe, không thấy chút nhu mì nào, hơn nữa còn cảm thấy rất sợ hãi.
Anh chậm chạp quay người lại, nở ra một nụ cười ôn hoà.
"Bà Doãn." anh nói, "Thật xin lỗi. Chỉ là tôi muốn dọa ông ấy một chút, sẽ không thể làm gì khách sạn của người."
"Vậy thì sao." đài trưởng Lưu cười giễu cợt, nước đến trước mặt câu.
Bởi vì khoảng cách chiều cao, nên bà cần phải hướng mặt lên nhìn anh. Nhưng, cho dù là như vậy, khí chất của bà không hề suy giảm, giống như bây giờ bà là người trên cao lạnh lùng nhìn xuống vậy.
Trong lòng Lạc Thanh Ninh có chút sợ hãi.
Đài trưởng Lưu cười nói: "Nói cho cậu biết, dựa vào thái độ tồi tệ của cậu, cho dù cậu có tặng cho tôi một ngôi nhà, tôi cũng không tha cho cậu đâu."
Doãn thị không chỉ có sức ảnh hưởng rất lớn ở thành phố K, mà còn ở trong nước.
Sắc mặt Lạc Thanh Ninh có chút thay đổi, "Lời này là sao."
đài trưởng Lưu: "Cậu động vào người không nên động."
"Ai?"
"Bảo bối nhà tôi."
Lạc Thanh Ninh nhớ thấp thoáng, hình như bà Doãn có nuôi mèo. Hơn nữa không chỉ một con.
Nhưng rõ ràng lúc nãy cậu không động đến con mèo nào.
Đang nghi ngờ trong lòng, liền nghe thấy đài trưởng Lưu gọi: "Con gái, đến đây, cho ta nhìn một lát, con có bị thương ở đâu không."
Lạc Thanh Ninh mơ hồ nhận ra. Nhưng anh không muốn tin, cũng không dám tin.
Nhưng mà, sự kinh ngạc trong mắt mọi người, anh ngơ ngác nhìn Lê Vị từ từ bước lên trước, đối mặt với đài trưởng Lưu. gọi một tiếng "Mẹ."
- -----oOo------