"Đúng là cửa có hơi nặng." Lê Vị cười vui vẻ nói, "Nhưng mà, em vẫn có thể nhất nó." nói xong, cô đóng cửa, nhưng không quên nói thêm một câu: "Bên ngoài rất lạnh, nhanh chóng vào nhà nhé."
Liêu Đình Ngạn cầm hoa trên tay, liên tục thở dài, không còn cách nào khác, chỉ có thể đi vào một mình.
Bóng dáng cao to đang dần dần tiến vào cửa.
Lê Vị từ xa nhìn anh, vừa ăn trái cây vừa cười.
Đoàn Hoa Phương nhìn thấy mọi người đến đầy đủ rồi, nên cất bản thảo trên tay mình vào trong túi xách của mình.
Liêu Đình Ngạn nhìn thấy chỗ bên cạnh Lê Vị vẫn còn trốn, nên đến ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi: "Nghe nói em ở trong đài làm việc rất tốt. Đã có ý định là sẽ ở lại ở đâu hay chưa?"
Về vấn đề này, Lê Vị cũng từng nghĩ đến, liền nói kết quả nói cho anh biết: "Có nghĩ đến. Chỉ là, học kỳ sau em còn làm luận văn và bảo vệ luận văn nữa. Đến lúc đó xem tình hình rồi tính đi."
Dù gì cũng là trái ngành, hơn nữa, cô cũng không biết nghiệp dẫn chương trình này mình có thể làm lâu dài hay không, từ từ mới quyết định cũng tốt.
Liêu Đình An cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: "Nếu em muốn ở lại đó làm, nói với anh một tiếng. Anh nói với bọn họ một tiếng là được."
Lê Vị đang cắn trái táo, chỉ gật gật đầu.
Trịnh Viễn nhìn thấy Liêu Đình An và Lê Vị nói chuyện thân thiết như vậy, trong lòng ông nghĩ thầm, có cảm giác an ủi như " cuối cùng những đứa con trong nhà cuối cùng cũng phải nói đến chuyện thành gia lập thất vậy."
Nhìn Liêu Cảnh Văn ở trong bếp không biết ông đang tìm kiếm thứ gì, Trịnh Viễn bước đến gặp ông, giúp lấy những thứ từ trong tủ lạnh ra.
Nhưng bịch nước ép, nói: "Cái này là cho ai uống vậy ạ?"
"Đình Ngạn và Lê Vị." Liêu Cảnh Văn cầm gọn những chiếc cốc trong tay, "Bọn nhỏ không uống rượu, uống nước ép thay vậy."
Bỗng nhiên động tác của Trịnh Viễn khựng lại, cầm nước ép lên, rồi bỏ ở trên bàn.
"Nước ép lạnh? không biết người làm bố mẹ kiểu gì, sao một chút kiến thức thường này như vậy người lại không biết chứ. Tiểu Vi vừa mới khỏi bệnh, người cho người ta uống đồ lạnh, có chịu nổi không chứ?"
Ông hỏi dì Vương chỗ để trái cây trong nhà ở đâu, Trịnh Viễn chọn một vài loại, lại chọn thêm vài loại rau quả tươi mới, trộn chung với nhau, rót ra cho Lê Vị.
"Làm bố mẹ người ta, dù gì cũng phải lo lắng cho bọn nhỏ. Nhìn nhà người, nhìn lại nhà Tiểu Vi. Đây là chuyện gì chứ. Cũng đúng, trẻ ở nhà này còn có người chăm sóc, tốt hơn một chút. Tội nghiệp cho Lê Vị, từ nhỏ đến lớn Bố không thương, Mẹ cũng không yêu, đáng thương lắm."
Trịnh Viễn gật gù đắt ý, liên tục cảm thán.
Liêu Cảnh Văn với ông cùng nhau lớn lên trong viện, hiểu rất rõ đối phương. Nghe ông nói những lời này cũng hiểu được bảy tám phần, mới hỏi: " Ông có lời gì thì thì nói thẳng đi, lòng vòng như vậy không thấy mệt hả."
"Không mệt!"
Trịnh Viễn nói, nhìn vào phòng khách đi Lê Vị đang ngồi ở giữa Liêu Đình Ngạn và Liêu Đình An, Liêu Đình Ngạn đang gọt vỏ trái cây, còn Liêu Đình An đang nói chuyện cùng với Lê Vị.
Bây giờ ông mới nói rõ một chút về ý của mình: "Ông thấy Đình An và Lê Vị như thế nào?"
Liêu Cảnh Văn liếc ông một cái, "Như thế nào là như thế nào."
"Điều tôi muốn nói là những thứ ông đang nghĩ." Trịnh Viễn rót nước ép ra ly, dọn dẹp trên kệ, "Bọn trẻ điều lớn cả rồi, người lớn như chúng ta cũng phải lo lắng một chút. Con cái nhà tôi vẫn còn đi học, không vội. Còn nhà ông đứa nào cũng lớn rồi, phải để ý nhiều hơn một chút."
Bộ dạng ông nghiêm túc nói, Liêu Cảnh Văn cũng nghiêm túc suy nghĩ.
"Nếu có thể thành dĩ nhiên là điều rất tốt." Ông chậm rãi nói: "Chỉ sợ phía bố mẹ của Tiểu Vi không đồng ý."
"Tại sao chứ?"
Liêu Cảnh Văn buông thùy xuống, ông cầm lấy cái chén bước ra ngoài. Trước lúc bước ra khỏi của bếp mới nói nhỏ một câu: "Chuyện của tôi và Thục Lan không phải ông không biết. Bà ấy ghét tôi, ông nghĩ bà ấy có thể thích bọn nhỏ ở bên nhau sao?"
Trịnh Viễn nghe cũng có lý, ông hỏi thêm vài câu. Nhưng Liêu Cảnh Văn đã bước ra khỏi cửa, ông cũng không nghe ngóng được gì.
Buổi tối Liêu Cảnh Văn và Đoàn Hoa Phương lái xe về nhà.
Hai người họ ở ngoài đặt mua nhà. Cũng không phải là họ không muốn ở cùng với bố mẹ, mà là cả hai người điều đi sớm về muộn, làm việc nghỉ ngơi cũng không cố định. Đơn thuần chỉ muốn dọn ra ngoài.
Trên đường, Liêu Cảnh Văn nhắc đến chuyện Trịnh Viễn nhắc đến hôm nay nói với Đoàn Hoa Phương.
Đoàn Hoa Phương đang tranh thủ thời gian để xem bản thảo, cũng không ngờ nghe thấy những lời này, lại nở nụ cười, "Thành được thì tốt, tôi rất thích Tiểu Vi. Có một người con dâu như vậy, vui mừng còn không kịp nữa là."
Tay bà đang lật giấy đột nhiên dừng lại, bỗng quay đầu nhìn Liêu Cảnh Văn: "Sao lại là Đình An? không phải là Đình Ngạn sao? tôi cảm thấy Đình Ngạn quan tâm Tiểu Vi hơn. Mấy ngày trước lúc Tiểu Vi bệnh, nó đến công ty cũng không màn, lại ở bên cạnh Tiểu Vi."
"Hai con người thân nhau như vậy là chuyện tốt. Cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng thân thiết, cũng có thể là tình cảm anh em."
Liêu Cảnh Văn đang nói, trong giọng nói lại có gì đó rất vui.
Vừa hay gặp đèn đỏ, ông đưa tay nắm lấy tay của người vợ mình, nhỏ tiếng nói: "Anh là người từng trải, anh còn không biết sao? rất quen thuộc, căn bản không thể nào trở thành tình nhân được, sau cùng không phải cũng chia tay sao, đi tìm người mà mình thật sự thích."
Nghĩ đến chuyện xưa cũ, mặt của Đoàn Hoa Phương lại đỏ lên, liếc ông một cái, "Lái xe đi. Đã đến đèn xanh rồi."
Lần ghi hình đó của lão Mã, ghi hình vài ngày liên tục, điều rất thuận lợi.
Vì vài ngày ghi hình liên tục vài ngày, hơn nữa cô vừa mới bệnh dậy, những ngày bận rộn đi qua, sức khỏe của Lê Vị có chút suy nhược, cảm thấy mình bước đi cũng rất lơ mơ.
Trong lòng cảm thấy mình không nên tiếp tục như vậy, lúc sắp tan ca, cô chủ động đến phòng của đài trưởng Lưu, để xin nghỉ một ngày.
Lời thỉnh cầu rất nhanh đã được động ý.
Chỉ có điều đài trưởng Lưu có một chuyện khác muốn nói với cô.
"Tiểu Vi à, lúc trước trong đài có đề cập đến chuyện ra năm sẽ có vài tập quay ngoại cảnh, cô còn nhớ không?"
"Nhớ ạ." Lê Vị trả lời: "Người còn bảo con và đầu bếp Trịnh chuẩn bị một số thứ. Ngoài ra, anh Trạch và chị Hân cũng có chuẩn bị."
"Phải." đài trưởng Lưu vừa nói, vừa thở dài, "Nhưng mà chuyện này không thể thanh rồi."
"Sao?" Lê Vị kinh ngạc, "Không phải chuyện này đã thương lượng trước rồi sao?"
Bên cạnh không có người thứ 3, đài trưởng Lưu nhỏ tiếng tiết lộ với cô: "Hình như có liên quan đến tập đoàn Qúy Phúc. Trương tổng đã kêu gọi rất nhiều người, khiến những nhà tài trợ của hạng mục lần này điều nghĩ cách hủy bỏ tài trợ. Thời gian rất gấp, nhất thời không kịp để tìm nhà tài trợ tốt hơn, chuyện ngày e rằng không thực hiện được rồi."
Bây giờ đã cận kề năm mới rồi. các bên điều cần chuẩn bị trước, không có ai có thể trong một thời gian ngắn, tạm thời không có ai để nước đến chân mới nhảy mà đem chuyện này giải quyết cả.
Vì vậy nên ông mới đau đầu.
"Tập đoàn Quý phúc."
Lê Vị đọc cái tên này, cảm thấy nó rất quen tai. Sau khi bước ra khỏi bàn làm việc, vô tri vô giác nhớ đến, vị Trương tổng của tập đoàn, hình như là người mà lúc trước đã đưa lt vào đài.
Nhưng mà lt đã rời khỏi đài rồi, sao Trương tổng vẫn còn can thiệp vào chuyện ở trong đài chứ?
Tâm tư của cô không được giải bày, cô cầm ly đi đến phòng trà rót nước. Đột nhiên nhớ ra, hình như lt và Chu Ảnh rất thân nhau.
Chỉ có điều, lần đó lt bị ép phải nghỉ việc, sau đó đến tìm Chu Ảnh cầu cứu. Lúc đó Chu Ảnh cũng không giúp. Nếu tình hình như vậy, cũng không biết hai người có thân thuộc hay không.
Mặc kệ chuyện này có liên quan đến ân oán giữa cô và Chu Ảnh hay không. Dựa vào việc cô đã ở đài lâu như vậy, nhận được rất nhiều quan tâm của đài trưởng Lưu, vì vậy cô không thể ngồi yên mà không lo.
Lê Vị có lòng muốn giúp đỡ, do dự một lúc rồi nói: "Tôi biết rồi. Người đừng nóng vội. Chuyện này mỗi người giúp một tay, nhất định sẽ giải quyết được."
Nhìn cô cười, đài trưởng Lưu cũng cười vui hơn một chút, "Phải phải, mọi người cùng nhau nghĩ cách, nói không chừng mọi chuyện sẽ tốt hơn."
Sau khi Lê Vị rời khỏi phòng, ấn đường của đài trưởng Lưu mới giãn ra một chút.
ông biết gia cảnh bề thế của cô, cho nên mới tiết lộ chuyện đó.
Thật ra, nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, ông cũng không muốn làm như vậy.
Nhưng chuyện lần trước cũng vì chuyện Lê Vị làm người dẫn chương trình. chuyện này nói tới nói lui, cũng bắt đầu từ cô mà ra.
"Haiz." đài trưởng Lưu lại thở dài.
Chuyện đến nước này, ông cũng không muốn.
Các bộ phận trong đài cũng điều đang gấp rút liên hệ. Chỉ là chuyện này liên quan đến nhiều số đặc biệt của chương trình chào đón năm mới, tiền tài trợ là một con số lớn. Nhất thời không dễ dãi quyết.
Ảnh hưởng của Trương tổng đến ht cũng không nhỏ, lần này cũng không biết vì sao lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy để can dự vào chuyện này. Đúng là..... phiền phức chết đi được.
đài trưởng Lưu bất lực nhất điện thoại lên, bản thân cũng bắt đầu hành động.
Sau khi Lê Vị đi đến nơi không có người, vốn dĩ định gọi điện thoại cho Bà Doãn, đã bấm ra số điện thoại, nhưng đột nhiên cô lại đổi ý, chọn một số khác.
"Ba." cô nói, " Là con. Mấy hôm trước không phải người nói đến thăm con sao, trước đó có chuyện không đến được sao. Không biết mấy ngày ngày người có đến một chuyến không. Hai ba ngày sắp tới, lúc nào cũng được. Dạ, được, đến lúc đó gọi cho con."
Lê Vị vừa mới cúp máy, lại có số điện thoại mới gọi đến.
...... Rõ ràng là Liêu Đình Ngạn.
"Có chuyện gì?" cô vội vàng hỏi.
"Tối hôm nay cùng nhau đi ăn?"
Vốn dĩ Lê Vị cảm thấy có chút không thỏa mái, lúc nãy còn lo lắng vì chuyện của đài trưởng Lưu, đầu óc vẫn còn đau.
"Không đâu, " Cô nói, "Hôm nay em phải ngủ sớm, trực tiếp về nhà luôn."
Sau khi nghe vậy, Liêu Đình Ngạn cũng đổi ý, "Hay là, anh ăn cơm xong sẽ đến tìm em?"
Dạo gần đây Lê Vị bận đến đau đầu chóng mặt, buổi tối thường tăng ca, cơ bản không có thời gian quan tâm anh. Vì vậy hai người đã mấy ngày không gặp mặt không nói chuyện rồi.
Nhưng hôm nay Lê Vị lại chuẩn bị ngủ sớm, đến mai cũng xin nghỉ phép. Vì vậy, trực tiếp từ chối những đề nghị của Liêu Đình Ngạn.
Vốn nghĩ chuyện này đã dừng lại như vậy.
Ai ngờ, tối hôm nay lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Lê Vị tắm rửa xong, lúc bước ra định coi tivi một lát. Mặc đồ ngủ bước ra ngoài phòng khách, bất thình lình nhìn thấy có một người ngồi trên xô-pha.
Suýt chút nữa là Lê Vị bị dọa đến hồn phi phách tán, sửng sốt một hồi lâu mới lên tiếng: " Sao anh lại ở đây!"
Vừa mới tắm xong trên người cô vẫn còn đọng lại hơi nước. Dưới sự chiếu sáng của ánh đèn, ánh mắt ướŧ áŧ, rất dễ khiến người khác trìu mến. nút áo đã cài lại chỉ còn chừa lại hai cúc ở trên, lộ ra sự gợi cảm của xương quai xanh.
Ánh mắt của Liêu Đình Ngạn từ từ nhìn trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên.
Anh im lặng một hồi lâu, trong lòng anh đang tranh chấp một chuyện.
- --- Nếu không cũng không quản đến vợ chồng hai người. Dựa vào cái gì mà cuộc sống của mình lại bị ảnh hưởng chuyện của người khác chứ?
Nhưng nghĩ đến chuyện Liêu Cảnh Văn và đài trưởng Lưu nói chuyện trước thang máy, Liêu Đình Ngạn chỉ có thể để cảm xúc của mình bình ổn lại.
Sau khi bình tĩnh lại, anh bỗng nhắc lại câu hỏi vừa bị hỏi lúc nãy.
Dừng một chút, Liêu Đình Ngạn bình tĩnh nói: "à. Em hỏi anh sao lại vào được."
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, ho nhẹ một tiếng, không đề cập đến chuyện không nói gì đã cắt chìa khóa, anh bình tĩnh nói: ""...... Là Tuyết nhi giúp đỡ thôi!"
- -----oOo------