Vợ Hiền Ngông Nghênh Của Diệp Thiếu

Chương 47: Em vừa thông minh lại có năng lực

Sau khi về phòng ngủ, Giang Bích Vân quan tâm hỏi Diệp Hạo Hiên: “Vừa nãy còn chưa kịp hỏi anh đã ăn cơm chiều chưa, nếu anh chưa ăn, trong bếp vẫn còn cơm.”

“Anh ăn rồi, ở công ty có tùy tiện ăn một chút.” Diệp Hạo Hiên nhếch môi đáp, trong tiếng nói có cảm giác mệt mỏi.

Giang Bích Vân bình tĩnh nhìn Diệp Hạo Hiên, nói: “Rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì? Anh nói em biết một chút, không chừng em có thể giúp anh phân tích.”

Phải rồi! Chẳng phải lúc trước cô cũng làm tại tập đoàn Diệp thị sao?

Có lẽ đối với nhiều chuyện trong nội bộ công ty, cô càng hiểu rõ hơn anh nhiều!

Trong đôi mắt Diệp Hạo Hiên xẹt qua một tia sáng, anh lập tức giải thích chi tiết về chuyện liên quan đến hạng mục Kim Đạt cho cô.

Sau đó, anh nhíu chặt lông mày nhìn Giang Bích Vân, hỏi: “Em nói xem, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?”

Nghe Diệp Hạo Hiên nói, cộng với lời nhắc nhở lúc nãy của Diệp Hoằng Duệ, Giang Bích Vân sâu sắc cảm thấy trong chuyện này có điều kỳ lạ, cô nhíu nhíu mày, nói: “Có lẽ ông nội nói đúng, vấn đề vốn không nằm trong nội bộ công ty, mà là ở bên ngoài.”

“Anh vừa nghĩ tới, nếu như vấn đề ở bên ngoài, vậy không ngoài khả năng công ty Kim Đạt xử lý đấu thầu có vấn đề, có người tiết lộ giá cơ sở của chúng ta ra ngoài, dẫn đến công ty chúng ta không trúng thầu.” Diệp Hạo Hiên vô cùng chắc chắn nói.

Giang Bích Vân suy nghĩ một lát, hỏi Diệp Hạo Hiên: “Người được lợi, rất có khả năng là thủ phạm đằng sau.”

Con ngươi của Diệp Hạo Hiên hơi co rút, lông mày đang nhíu chặt liền giãn ra, phấn khích dang tay ôm Giang Bích Vân vào lòng: “Cảm ơn vợ! Anh biết là ai làm rồi!”

Nhìn mây đen bao phủ trên khuôn mặt Diệp Hạo Hiên đã tản đi, Giang Bích Vân nhìn chăm chú vào mắt anh, giương khóe môi nói: “Biết thì tốt! Nhanh đi tắm rồi ngủ đi! Có chuyện gì thì ngày mai lại tìm cách giải quyết.”

Diệp Hạo Hiên cười cong mắt nhìn Giang Bích Vân, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô, đưa tay gãi gãi mũi cô, mỉm cười nói: “Bây giờ anh đã biết, rốt cuộc vì sao khi đó ông nội lại cho anh cưới em.”

Giang Bích Vân mỉm cười nhìn Diệp Hạo Hiên, hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì em vừa thông minh lại có năng lực, có thể góp một phần sức vào sự nghiệp của anh.” Diệp Hạo Hiên nhìn Giang Bích Vân bằng ánh mắt khen ngợi, cười nói.

Giang Bích Vân nghe vậy, nụ cười trên môi càng sâu hơn, liếc Diệp Hạo Hiên một cái, nói: “Em còn nhớ rõ có người lúc ban đầu, rất không muốn kết hôn với em.”

Diệp Hạo Hiên bước tới, kề sát vào người Giang Bích Vân , đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, một tay khác của anh thì gác trên eo cô, khóe môi cong thành một nụ cười xấu xa: “Ban đầu không biết em tài giỏi như thế, cả ngày lẫn đêm đều rất giỏi.”

Giang Bích Vân nháy mắt biết được ý của Diệp Hạo Hiên, khuôn mặt trắng nõm hơi ửng đỏ, dùng ánh mắt ngại ngùng nhìn anh, nói: “Cái tư tưởng lệch lạc này của anh thật là lớn.”

“Nhìn thấy em, tư tưởng của anh liền không nhịn nổi mà lệch lạc.” Diệp Hạo Hiên dùng ánh mắt mờ-ám nhìn vào ngực Giang Bích Vân, còn cố ý cọ nơi nào đó vào khu vực nhạy cảm của cô.

Thoáng chốc, khuôn mặt Giang Bích Vân càng đỏ hơn, cô còn chưa mở miệng đã bị Diệp Hạo Hiên khóa môi, sau đó tiện đà đẩy cô lên giường.

Hôm sau.

Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân đều rời giường đúng giờ, sau đó cùng đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh như thường ngày.

Nhìn khóe miệng dính đầy bọt trắng của họ trong gương, Giang Bích Vân cảm thấy vô cùng hạnh phúc và ấm áp, cô từng nghĩ mình sẽ sống cô độc một mình đến hết đời, sẽ không bao giờ gặp được tình yêu, cũng không được cảm nhận sự ấm áp của tình cảm gia đình.

Nhưng bây giờ, cô có cảm giác được một loại hạnh phúc vững chắc, thấm đến tận xương tủy, thứ hạnh phúc này làm người ta cảm thấy thỏa mãn vá rất thật.

Diệp Hạo Hiên rửa mặt xong, vươn tay vắt khăn tắm lên trên kệ.

Sau đó anh xoay người ôm lấy Giang Bích Vân, dịu dàng nói bên tai cô: “Vợ à, vô này anh sẽ rất rất bận, buổi tối không thể tới đón em, em phải tự lái xe về nhà, nếu tối anh không về nhà đúng giờ thì mọi người cũng đừng chờ anh, cứ ăn cơm trước đi.”

“Được! Yên tâm đi! Không có gì, hôm nay công ty em cũng có nhiều chuyện phải làm, anh không cần lo cho em, em sẽ cố gắng về nhà đúng giờ.” Giang Bích Vân ngước mắt nhìn Diệp Hạo Hiên, cười nói.

Sau đó cô lại vươn tay, nhẹ nhàng vòng qua vai Diệp Hạo Hiên: “Cố lên nha! Chồng, em tin anh sẽ giải quyết ổn thỏa lần nguy cơ này.”

“Ừm, em cũng cố lên! Anh đánh giá cao ý tưởng về đồ ăn vặt lành mạnh em nói lần trước, nếu em đã tính toán kỹ thì cứ bắt tay vào làm, cần gì thì cứ nói với anh.” Diệp Hạo Hiên cúi đầu, thân mật sờ lên trán Giang Bích Vân, lại hôn một cái lên môi cô.

Giang Bích Vân tiện đà nhón chân hôn một cái lên mặt Diệp Hạo Hiên, giương môi nhìn anh nói: “Chúng ta cùng nhau cố gắng!”

Sau đó, bọn họ cùng ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới lầu.

Thím Trương thấy bọn họ xuống lầu, ngẩng đầu nhìn bọn họ, cười nói: “Cậu chủ, cô chủ, bữa sáng trong bếp có bánh bao và cháo hải sản, còn có sandwich và sữa bò, các người có muốn ăn một chút không? Thím sẽ bưng ra ngay.”

“Bánh bao nhân gì vậy thím?” Giang Bích Vân vừa đi tới phòng ăn vừa hỏi.

Thím Trương cung kính đáp: “Có bánh nhân đậu, còn có nhân thịt nấm hương.”

“Vậy nhờ thím lấy cho con hai cái bánh nhân thịt và một chén cháu đi.” Giang Bích Vân cười nói với trương Tẩu, rồi cô lại chỉ tay vào Diệp Hạo Hiên, nói tiếp: “Cho anh ấy một phần sandwich và một ly sữa bò.”

Cô biết anh sống nhiều năm ở nước ngoài, cũng quen ăn cơm Tây hơn, bình thường bữa sáng của anh cũng lấy bánh mì với sữa bò là chính.

“Hôm nay anh cũng muốn húp cháo ăn bánh bao.” Diệp Hạo Hiên không đợi Giang Bích Vân nói xong, anh đã bổ sung với thím Trương.

Giang Bích Vân nghe vậy, hơi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo Hiên: “Sao đột nhiên lại đổi khẩu vị vậy?”

“Bởi vì muốn ăn bữa sáng giống em đó!” Diệp Hạo Hiên nắm lấy bả vao Giang Bích Vân, cười với cô bằng ánh mắt tràn ngập cưng chiều.

Thím Trương nhìn Giang Bích Vân đầy hâm mộ, sau đó quay người đi vào nhà bếp, dùng mâm bưng hai phần bữa sáng đến phòng ăn, chia ra đặt trước mặt Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân.

Lúc họ đang lo ăn bữa sáng, Diệp Hoằng Duệ vịn lan can cầu thang, chậm rãi đi xuống, ông rủ mắt nhìn Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân đang im lặng ăn bữa sáng trong phòng ăn.

Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh, rơi trên người họ, khiến những khuôn mặt vốn trẻ tuổi càng thêm xinh đẹp động lòng người.

“Ông nội.”

“Ông nội.”

Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân nghe tiếng bước chân của Diệp Hoằng Duệ, cùng ngẩng đầu nhìn ông, lễ chép chào hỏi.

“Ăn nhanh đi! Ăn sáng xong còn phải đi làm.” Diệp Hoằng Duệ vẫy vẫy tay, ra hiệu bọn họ tranh thủ ăn sáng.

Lúc này, quản gia Phùng mang một ly trà đến trước mặt Diệp Hoằng Duệ, cung kính đưa cho ông, nói: “Ông chủ, trà của ông đây.”

Nhiều năm qua, ông có thói quen uống một ly trà mỗi sáng sớm, rửa sạch dạ dày.

“Ông nội, dạo này sức khỏe của ông không tốt lắm, cho nên hãy hạn chế ra ngoài, nếu thật sự muốn ra ngoài dạo thì hãy cho chú Phùng đi theo bên cạnh, nếu không bọn con lại không yên tâm.” Diệp Hạo Hiên thả cái bánh bao đã ăn được một nửa xuống, quay đầu dặn dò Diệp Hoằng Duệ.

Diệp Hoằng Duệ cầm ly trà uống một hớp, liếc Diệp Hạo Hiên một cái, nói: “Ông sống đến từng này tuổi rồi, trong lòng tự biết sức khỏe của mình đến đâu, con xử lý chuyện của mình cho tốt là được rồi, đừng quan tâm đến ông.”

Diệp Hạo Hiên còn định nói gì đó, Giang Bích Vân quay đầu cười, nói với Diệp Hoằng Duệ: “Ông nội, con tin ông có thể chăm sóc tốt cho bản thân.”

Nói xong.

Cô giơ chân đá đá Diệp Hạo Hiên dưới bàn, nhắc anh đừng nói nữa.

Diệp Hạo Hiên lập tức hiểu ý Giang Bích Vân, tiếp tục cầm bánh bao ăn.

Bọn họ nhanh chóng ăn sáng xong, đứng dậy tạm biệt Diệp Hoằng Duệ, quay người ra khỏi cửa.

Đến bên ngoài.

Giang Bích Vân nói với Diệp Hạo Hiên: “Ông nội là người rất cố chấp, anh càng nhắc ông cụ phải chú ý thân thể, ông ấy lại càng không chịu, không bằng anh lặng lẽ nói một tiếng với chú Phùng, để chú ấy trông chừng ông nội sít sao, vậy thì ông nội có chuyện gì, anh cũng có thể nhận được tin sớm nhất.”

“Được được! Vậy anh sẽ làm theo lời bà xã đại nhân ha.” Diệp Hạo Hiên rũ mắt cười trả lời Giang Bích Vân, rồi anh dang tay ôm lấy cô, nói: “Anh đi đây, em đi đường cẩn thận.”

“Ừm, bái bai!” Giang Bích Vân vẫy vẫy tay với Diệp Hạo Hiên, nói.

Mỗi người ngồi vào xe riêng của mình, chia ra đi về hướng công ty của mình.

Giang Bích Vân lái xe đến dưới bãi đổ xe của công ty, mở cửa xe đi thẳng tới cửa chính, cô vừa vào cửa đã thấy một dì mặt đồng phục nhân viên quét dọn đang lôi kéo với một nữ nhân viên.

“Tôi chỉ bất cẩn làm rơi ly sữa đậu nành xuống đất thôi, lại nói quét dọn là trách nhiệm của bà, bà có tư cách gì mà dạy dỗ tôi?!” Cô gái kia trợn tròn mắt trừng Đổng Thục Phân, dùng sức hất bàn tay của Đổng Thục Phân đang lôi tay cô.

Đổng Thục Phân tức giận hất ném đồ lau nhà trong tay xuống sàn nhà, bước lên nắm chặt tay cô gái kia, giương giọng nói: “Tôi nói cô gái này, nhìn vào rất nhã nhặn, sao lại là người không có tố chất vậy? Lúc nãy rõ ràng là cô cố ý ném ly sữa đậu nành trước mặt tôi.”

Nói xong, bà ta chi tay lên giày mình, tức giận nói: “Cô xem đi, sữa đậu nành của cô làm dơ cả giày của tôi rồi.”

“Ồ…”

Cô gái kia ngẩng đầu giật giật môi dưới, vô cùng khinh thường, trợn mắt nhìn Đổng Thục Phân nói: “Một bà dì quét dọn vệ sinh như bà, thân thể vốn đã bẩn thỉu, sữa đậu nành của tôi so ra còn sạch sẽ hơn bà nhiều.”

“Cô…”

Đổng Thục Phân giận đến run người, hai mắt bà ta đỏ chót trừng cô gái, cổ họng nghẹn cứng không nói được chữ nào.

Giang Bích Vân đẩy đám người đang vây xem, kinh ngạc phát hiện dì quét dọn đang cãi vả với nhân viên kia lại là Đổng Thục Phân!