Vợ Hiền Ngông Nghênh Của Diệp Thiếu

Chương 39: Mang thai phụ thuộc vào số mệnh.

Anh đã trăn trở vấn đề này từ rấu lâu, mỗi khi anh định mở miệng định hỏi rồi lại thôi, tước đó anh chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi.

Diệp Hạo Hiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ánh mắt còn hơi phấn khích, anh hỏi Giang Bích Vân: “Tại sao anh lại là người đàn ông đầu tiên của em?”

Giang Bích Vân nghe vậy, mặt ửng hồng, ánh mắt ngại ngùng xấu hổ.

Cô biết anh sẽ tò mò về việc tại sao rõ ràng đây là cuộc hôn nhân thứ hai của cô nhưng cô vẫn còn trinh.

“Thật ra cuộc hôn nhân của em và Phó Tử Kình chỉ là một cuộc thỏa thuận. Anh ta yêu cầu em mạo danh thân phận vợ chưa cưới của anh ta là Đường Uyển, sau đó đi đi làm giấy đăng ký kết hôn với anh ta.” Giang Bích Vân nhớ đến chuyện năm đó, đôi mắt trong veo như nước mùa thu bỗng thoáng buồn.

Đó cũng là lúc cô nhận thấy mặt kinh tởm của bản chất con người.

Trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí, ngay cả người đã tình cờ cứu cô như Phó Tử Kình, khi biết tin cô nhập viện cần một số tiền lớn, anh ta đã đề nghị một cuộc thỏa thuận phi lý đến vậy.

Diệp Hạo Hiên nghe mà không hiểu gì cả, anh nhíu mày, khó hiểu nhìn Giang Bích Vân: “Trao đổi?! Nhưng tại sao anh ta lại bảo em mạo danh thân phận vợ chưa cưới của anh ta.”

“Ha ha... Đúng! Là thỏa thuận, cuộc hôn nhân giữa em và anh ta chỉ là một cuộc thỏa thuận.” Giang Bích Vân khẽ cười.

Sau đó, cô đặt tay lên vai Diệp Hạo Hiên, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười nói: “Có phải anh đang tưởng tượng đến câu chuyện cổ tích sau khi anh ta cứu em, để báo đáp ân cứu mạng của anh ta nên em mới lấy thân báo đáp cưới anh ta, khác lắm phải không?”

Từ đôi mắt cong lên của Giang Bích Vân, Diệp Hạo Hiên có thể nhìn thấy bốn chữ thói đời bạc bẽo, anh chợt thấy xót xa.

Dừng một chút, anh hỏi tiếp: “Nếu anh ta đã có vợ chưa cưới, sao lại bảo em mạo danh?”

“Bởi vì anh ta rất yêu vợ chưa cưới của mình nhưng vợ chưa cưới của anh ta đã bỗng dưng mất tích, không tìm thấy, cho nên anh ta bảo em mạo danh để thực hiện giấc mơ của anh ta mà thôi.” Giang Bích Vân giơ tay gảy tóc mái bên tai, bình tĩnh giải thích.

Diệp Hạo Hiên nghe đến đây, tim anh chợt đau đớn, anh duỗi tay ra ôm Giang Bích Vân vào lòng, vỗ lên ót cô dịu dàng nói: “Lúc trước em đã khổ nhiều rồi.”

“Không sao đâu! Những chuyện này đã là quá khứ rồi.” Giang Bích Vân ngẩng đầu lên cười điềm đạm.

Lúc nào cô cũng kiên cường mạnh mẽ như vậy, kiên cường đến mức làm người ta đau lòng.

“Bích Vân, anh mong rằng sau này em sẽ không mạnh mẽ như vậy nữa, mong khi em đau lòng, người đầu tiên em nghĩ đến là anh. Anh sẽ để em tựa vào bất kỳ lúc nào.” Mắt Diệp Hạo Hiên đong đầy tình yêu dành cho Giang Bích Vân.

Giang Bích Vân nghe đến đây, giống như một làn nước ấm áp vừa chảy qua tim, cô có thể nhìn thấy được sự thật lòng từ trong đôi mắt chân thành của anh, cô tựa đầu vào ngực anh, chậm rãi nói: “Cảm ơn chồng!”

Diệp Hạo Hiên nghe vậy, lòng chấn động, chợt trợn mắt lên, vươn hai tay ra ôm lấy vai Giang Bích Vân, mừng như điên, nhìn cô chằm chằm: “Em mới gọi anh là gì?!”

Giang Bích Vân thấy bộ dạng mừng rỡ của Diệp Hạo Hiên, khẽ mỉm cười, bình tĩnh nhìn anh: “Chẳng lẽ bây giờ anh không phải là chồng em sao?”

“Ưʍ...”

Giây tiếp theo, Diệp Hạo Hiên cúi đầu hôn lên cánh môi Giang Bích Vân, sau đó thay đổi các tư thế khác nhau cho đến khi thể lực cạn kiệt mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Thoáng chốc đã đến đêm ba mươi.

Người giúp việc đã quét dọn trong và ngoài biệt thự nhà họ Diệp, quét đến mức không còn một hạt bụi, Diệp Hoằng Duệ mặc trang phục đời Đường màu sáng, tay cầm Ấm Tử Sa khá to, vừa rót trà vừa chỉ đạo giúp việc dọn dẹp.

“Ông nội, hôm nay ông mặc quần áo rất sáng sủa! Ha ha...” Diệp Hạo Hiên bước đến trước mặt Diệp Hoằng Duệ, khoác một tay lên vai ông ấy.

“Đã là người có gia đình rồi mà vẫn trẻ con như vậy!” Chu Ánh Vinh nhìn Diệp Hạo Hiên, trách móc.

Diệp Hạo Hiên cười cười: “Trong mắt ông nội, con sẽ mãi là đứa trẻ.”

Giang Bích Vân liếc Diệp Hạo Hiên: “Em còn tưởng anh định nói anh sẽ mãi là cục cưng.”

“Ha ha ha...”

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều cười nghiêng ngả.

“Ha ha... Không ngờ bây giờ đứa nhỏ này lại nói chuyện buồn cười như vậy!” Diệp Hoằng Duệ vừa cười vừa nói với Giang Bích Vân.

“Ông nội, cái này gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, sống với cháu lâu rồi nên người có nề nếp như cô ấy cũng bị cháu làm cho trật đường ray.” Diệp Hạo Hiên nhướn mày, đắc chí nhìn Giang Bích Vân.

Nhờ có sự nhắc nhở của Diệp Hạo Hiên, Giang Bích Vân mới chợt phát hiện đúng là tính tình cô đã cởi mở hơn nhiều, sống chung với một người trong khoảng thời gian dài, không biết tự khi nào mà cách cư xử và ngôn ngữ của cô đã bị anh ảnh hưởng.

Chu Ánh Vinh thấy Giang Bích Vân sững sờ, bà ấy bước đến nắm một cánh tay của Giang Bích Vân, ngước mắt lên nói với Diệp Hạo Hiên: “Xem con nói Bích Vân đến mức con bé không biết nên chọn bên nào.”

Lúc này Giang Bích Vân mới thoát ra khỏi trạng thái lơ đễnh, cô quay đầu nhìn Chu Ánh Vinh, mỉm cười: Mẹ, thật ra con đã quen rồi.”

Sau đó bốn người đều ra phòng khách ngồi trên ghế sofa trò chuyện với nhau.

Giang Bích Vân chưa bao giờ được cảm nhận bầu không khí ấm áp như thế này, từ khi còn bé, gia đình nhỏ kia đã không hề ấm áp, cho dù cô luôn luôn cẩn thận nhưng mẹ kế và em gái luôn tìm mọi cách bắt bẻ, ba lại ít khi quan tâm đến cô.

“Ông chủ, bữa trưa đã được chuẩn bị xong, ông muốn ăn ngay hay lát nữa rồi ăn?” Quản gia bước đến khom lưng hỏi Diệp Hoằng Duệ.

Diệp Hoằng Duệ ngẩng đầu nhìn về phía những người khác, dùng mắt để hỏi ý kiến

của họ.

“Ba, hay là mình ăn ngay đi! Sau khi ăn cơm xong, con muốn đến miếu thắp hương.” Chu Ánh Vinh quay đầu đề nghị với Diệp Hoằng Duệ.

Diệp Hạo Hiên trả lời ngay: “Cũng được! Ăn cơm xong con lái xe đưa mẹ đến miếu, sau đó con và Bích Vân đi tham quan.”

“Vây bây giờ ăn luôn.” Diệp Hoằng Duệ nói với quản gia.

Ngay sau đó.

Giúp việc lần lượt bày thức ăn đã nấu lên bàn, bốn người ngồi vào vị trí quen thuộc.

“Nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng nhà họ Diệp chúng ta có thành viên mới.”Diệp Hoằng Duệ cầm ly rượu lên trước mặt, cười nói.

“Cụng ly!”

Sau đó Diệp Hoằng Duệ, Giang Bích Vân và Chu Ánh Vinh cũng bưng ly rượu lên chạm nhẹ vào bên dưới ly Diệp Hoằng Duệ.

Theo sau, Chu Ánh Vinh buông cái ly, liền ngước mắt nhìn phía Giang Bích Vân mỉm cười nói: “Ta hy vọng ngươi sang năm lúc này, có thể lại cho chúng ta Diệp gia sinh con thêm khẩu.”

Sau đó Chu Ánh Vinh đặt ly xuống, ngẩng đầu mỉm cười nói với Giang Bích Vân: “Mẹ mong rằng sang năm, số thành viên của nhà họ Diệp sẽ tăng lên.”

Diệp Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn về phía Chu Ánh Vinh, lông mày giật giật nói: “Mẹ, mẹ nói thôi thì cũng chẳng tác dụng gì đâu, mẹ phải cổ vũ con trai mẹ cố gắng hơn mới đúng!”

“Khụ khụ khụ...”

Giang Bích Vân mới vừa uống nước nên bị sặc ngay.

Diệp Hạo Hiên thấy thế vội vàng duỗi tay khẽ vỗ lưng Giang Bích Vân, vừa vỗ vừa nói: “Vợ yêu, em đừng thấy áp lực nha, mang thai là chuyện phụ thuộc vào số mệnh.”

...

Bây giờ ngày nào cô cũng bị anh lăn qua lộn lại, một khi bắt đầu có kế hoạch sinh con, chẳng phải ngày nào cũng sẽ bị anh làm đến mức không xuống giường được hay sao?

“Hạo Hiên nói đúng đó! Bích Vân, còn đừng thấy áp lực! Mọi người đều Chúng ta thuận theo tự nhiên.” Chu Ánh Vinh sợ những lời mình vừa nói sẽ trở thành gánh nặng trong lòng Giang Bích Vân.

Sau đó Diệp Hoằng Duệ mỉm cười nói với Giang Bích Vân: “Đúng đúng đúng! Thuận theo tự nhiên, đừng để bản thân mình bị áp lực!”

Mọi người đang nói gì vậy?

Cô chưa thừa nhận cô cực kỳ muốn sinh con mà?

Trời ơi! Đừng chụp cái mũ này lên đầu cô được không?!

Nhìn vẻ mặt buồn bực của Giang Bích Vân, mắt Diệp Hạo Hiên khẽ cười, tuy nhiên anh chưa vui mừng được bao lâu đã cảm thấy có người giẫm lên mu bàn chân mình.

Anh nhíu mày đau đớn nghiến răng: "A... A..."

"Con sao vậy?"

Diệp Hoằng Duệ và Chu Ánh Vinh đồng thanh hỏi.

Diệp Hạo Hiên cố nhịn đau lắc đầu cười nói: “Không… Không sao đâu ạ, con bất cẩn đυ.ng trúng bàn thôi.”

“Lần sau cẩn thận!” Giang Bích Vân nghiêng đầu cười ranh mãnh với Diệp Hạo Hiên.

Sau đoạn nhạc đệm này, họ tiếp tục ăn bữa cơm đoàn viên, bởi vì Diệp Hoằng Duệ quá vui nên uống hơi quá chén, sau khi ăn xong thì về phòng ngủ.

Diệp Hoằng Duệ và Giang Bích Vân lái xe đưa Chu Ánh Vinh đến chùa Quy Không ở ngoại ô thành phố.

Sau khi Chu Ánh Vinh xuống xe, xoay người mỉm cười hỏi Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân: “Hai đứa muốn vào tham quan không?”

Giang Bích Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi sau đó lại quay đầu hỏi Diệp Hạo Hiên: “Hay là chúng ta cũng vào đi dạo đi!”

“Được!”

Ngay sau đó Diệp Hạo Hiên xuống xe, anh và Giang Bích Vân vào chùa với Chu Ánh Vinh.

Đây là ngôi chùa được xây dựng từ thời nhà Minh, bên trong chùa có một cây bạch quả hơn bốn trăm năm tuổi, những dải lụa màu đỏ treo đầy trên ngọn cây, hiển nhiên các du khách đã xem nó như cây thần.

Chu Ánh Vinh vào điện chính một mình, chào hỏi các vị sư canh gác trong đại sảnh, sau đó chắp tay trước ngực quỷ trên đệm hương bồ, thầm cầu nguyên.

Mặc dù Giang Bích Vân không tin Phật nhưng cô rất kính trọng các vị thần linh, cô cũng quỳ tren đệm hương bồ lạy lạy.

“Ban nãy em cầu nguyện gì vậy?” Diệp Hạo Hiên đặt tay lên tai Giang Bích Vân khẽ hỏi.

Giang Bích Vân duỗi ngón trỏ đặt lên môi làm động tác im lặng: “Không được nói điều ước cho người khác nghe.”

Hiếm khi Diệp Hạo Hiên thấy Giang Bích Vân nghịch ngợm như vậy, anh khẽ cười, sau đó ôm eo cô ra ngoài, đi dạo trong chùa.

Bởi vì Chu Ánh Vinh vẫn đang ở trong chùa đọc kinh với các đệ tử Phật giáo khác nên Diệp Hạo Hiên đưa Giang Bích Vân rời khỏi chùa Quy Không trước.

“Cẩn thận!”

Khi hai người Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân ngồi trong xe nói cười, một chiếc xe thể thao Porsche màu đỏ sang trọng bỗng băng ngang qua đường, chặn đường họ.