Vợ Hiền Ngông Nghênh Của Diệp Thiếu

Chương 37: Đưa cô về đi đăng ký kết hôn.

Những lời của Diệp Hạo Hiên làm Giang Bích Vân cảm động sâu sắt, cô giơ tay ôm cổ anh, khóc nức nở nói: “Cảm ơn anh Hạo Hiên!”

Diệp Hạo Hiên thấy thái độ của Giang Bích Vân, chắc chắn là đồng ý rồi, ngay sau đó anh phấn khích khom lưng, duỗi tay bế cô lên, xoay vòng vòng trong phòng khách: “Từ giờ trở đi em là của anh!”

Giang Bích Vân ôm chặt cổ Diệp Hạo Hiên, cong mắt nhìn anh chăm chú.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ nên làm cô cảm thấy không chân thật, cô chưa bao giờ nghĩ mình đã sống sót sau tai nạn mà ông trời còn sắp xếp cho cô một người đàn ông gần như hoàn mỹ như vậy, cô cũng chưa bao giờ ảo tưởng mình sẽ có một cuộc tình ngọt ngào.

Bỗng nhiên đầu cô nghĩ đến một câu, không biết đã đọc ở đâu: Khi một cánh cửa đóng lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra.

Khoảnh khắc này.

Bỗng nhiên cô ý thức được rằng không phải mình không khát vọng tình yêu mà thật ra cô cực kỳ khao khát một tình yêu không bao giờ chia tay. Bởi vì cô sợ mình lại tổn thương nên cô cứ kháng cự theo bản năng, tự tay huỷ diệt tình yêu, bọc mình như con nhộng.

Nhiều năm trôi qua, cô giống như cái xác không hồn không cảm nhận được thế giới này, cô cảm thấy mình không thể mở lòng với ai được nữa, cũng càng không thể làm vợ ai.

Nhưng bây giờ Diệp Hạo Hiên đã phá vỡ suy nghĩ về tình yêu của cô, anh đã làm trái tim mạnh mẽ lạnh lẽo của cô trở nên mềm mại, cảm nhận được ấm áp.

Ngày hôm sau.

Diệp Hạo Hiên đưa Giang Bích Vân về đến thành phố S, hai người cùng về biệt thự nhà họ Diệp.

Sau khi vào cửa, Diệo Hạo Hiên đã vội vã kéo Giang Bích Vân vào phòng nghỉ, vừa đi vừa hô: “Ông nội, ông nội, cháu về rồi đây!”

Sau khi Diệp Hoằng Duệ nghe tiếng gào của Diệp Hạo Hiên thì ra khỏi phòng nghỉ lầu hai ngay, khi ông ấy nhìn thấy Giang Bích Vân đứng bên cạnh Diệp Hạo Hiên, vui mừng mở to mắt cười hỏi cô: “Bích Vân, sao cháu về chung với Hạo Hiên vậy?”

Ngay sau đó.

Diệp Hạo Hiên nắm tay phải Giang Bích Vân, cố ý quơ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út bên tay phải Giang Bích Vân với Diệp Hoằng Duệ: “Ông nội, Bích Vân đã đồng ý lời cầu hôn của cháu rồi!”

Diệp Hoằng Duệ thấy thế, bỗng nhiên không phản ứng lại kịp, ông ấy nhìn Diệp Hạo Hiên rồi lại nhìn Giang Bích Vân, ngạc nhiên nói: “Chúng cháu...”

Diệp Hạo Hiên vươn cánh tay ôm Giang Bích Vân dưới khuỷu tay, sau đó đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô, nhìn Diệp Hoằng Duệ bằng ánh mắt vui sướиɠ, nói: “Ông nội, cháu đưa cháu dâu về cho ông rồi, sao ông chưa chịu đưa sổ hộ khẩu cho cháu, bây giờ cháu muốn đưa cô ấy đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.”

Diệp Hoằng Duệ nghe vậy, vui vẻ ngẩng đầu lên nụ cười: “Ha ha ha... Thế thì tốt quá! Tốt quá!”

Giang Bích Vân thấy Diệp Hoằng Duệ vui vẻ xuống lầu, cô vội vàng chạy lên cầu thang đỡ tay ông ấy, quan tâm dặn dò: “Ông nội đi chậm thôi ạ!”

Dưới sự nâng đỡ của Giang Bích Vân, Diệp Hoằng Duệ đi xuống dưới, mặt mày hồng hào nhìn cô tự lẩm bẩm: “Tốt quá... Tốt quá...”

Sau đó.

Diệp Hoằng Duệ vội vàng sai quản gia tìm sổ hộ khẩu, ông ấy ngồi trên sofa, tán gẫu với Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân. Bây giờ ông ấy mới biết thì ra hai ngày trước anh đến thành phố Z không phải để công tác mà là đi tìm Giang Bích Vân.

Giang Bích Vân thấy Diệp Hoằng Duệ không hề có ý trách cô, vì vậy cô dũng cảm kể về lịch trình trong suốt nửa năm qua trước mặt Diệp Hạo Hiên.

“Ông nội biết cháu cũng là đứa nhỏ đáng thương, ông thầm nghĩ, những hành vi không đúng của cháu lúc trước cũng là do bị ép buộc không còn cách nào khác cho nên sau đó ông mới nói với cháu là cho cháu nửa năm suy nghĩ.” Diệp Hoằng Duệ đặt một tay của Giang Bích Vân lên tay Diệp Hạo Hiên.

Rồi sau đó, ông ấy nhìn mắt Giang Bích Vân, lại quay đầu nói với Diệp Hạo Hiên: “Hạo Hiên, nếu hai cháu đã quyết định thì ông nội hy vọng hai cháu sẽ dìu dắt nhau suốt đời. Nếu cháu dám đối xử tệ với Bích Vân, coi chừng ông đánh cháu gãy chân!”

“Nếu cháu thật sự làm chuyện gì có lỗi với Bích Vân, đừng nói là đánh cháu gãy chân, cho dù đánh cháu chết cũng là đáng đời!” Diệp Hạo Hiên nghiêm túc nói.

“Được rồi được rồi, đừng ba hoa nữa!”

Diệp Hoằng Duệ thu hồi tay, sau đó xoay người vườn tay nhận sổ hộ khẩu trong tay quản gia: “Chọn dịp không bằng nhân dịp, bây giờ nhân viên ở Cục Dân Chính chưa tan làm, hai cháu nhanh chóng đi đăng ký kết hôn đi!”

“Cảm ơn ông nội!” Sau khi Diệp Hạo Hiên nhận sổ hộ khẩu, đứng lên ôm Diệp Hoằng Duệ một cái rồi sau đó kéo tay Giang Bích Vân ra ngoài cửa.

Giang Bích Vân bị Diệp Hạo Hiên kéo hơi khó chịu, cô nhíu mày bĩu môi nói: “Chậm thôi! Chậm thôi! Anh chạy chậm thôi!”

Diệp Hạo Hiên thấy thế, dứt khoát lấy răng cắn sổ hộ khẩu, cong lưng ôm bế cô lên, chạy ra xe như điên, nhét cô vào ghế phụ.

“Ha ha ha... Thằng nhóc này!”

Diệp Hoằng Duệ khoanh tay đứng trước cửa sổ sát đất phòng khách, nhìn Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân rời đi, gương mặt già nua khẽ cười.

Giang Bích Vân ngồi ở ghế phụ, cúi đầu nhìn sổ hộ khẩu trong tay, sau đó nghiêng đầu nhìn phía Diệp Hạo Hiên cứ cười mãi: “Chúng ta đăng ký kết hôn thật hả?”

“Thế nào? Chẳng lẽ bây giờ em đổi ý?!” Mắt Diệp Hạo Hiên đề phòng, sau đó mỉm cười nói: “Anh nói cho em biết, bây giờ em muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa rồi!”

Giang Bích Vân rũ mắt, lắc đầu: “Em cứ cảm thấy những chuyện xảy ra trong nửa năm gần đây giống như một giấc mơ!”

Bây giờ cô không hề có ý định đổi ý, cảm giác lớn nhất trong cô là mọi chuyện xảy ra hơi bất ngờ, rồi lại giống như ông trời đã sắp đặt, cứ xảy ra theo trình tự vốn có.

“Có phải em cảm thấy được cưới người kiệt xuất phóng khoáng, đẹp trai bất phàm đến mức thần tiên căm phẫn, ai gặp cũng mến hoa gặp hoa nở, ấm áp dịu dàng như anh giống như đang nằm mơ không?” Trong lúc chờ đèn giao thông, Diệp Hạo Hiên nhân cơ hội quay đầu nháy mắt với Giang Bích Vân, sau đó hất cằm lên, tỏ vẻ đẹp trai.

“Phụt…”

Giang Bích Vân nghe Diệp Hạo Hiên nói mà bật cười, sau khi cười một trận đã đời, cô liếc anh rồi nói: “Tật tự luyến này anh được di truyền từ ai vậy?! Em thấy ông nội và mẹ đều không giống người tự luyến mọi lúc mọi nơi như anh!”

Nói đến đây, cô bỗng nhớ cô chưa bao giờ nghe người nhà họ Diệp nhắc đến ba của Diệp Hạo Hiên là ai, bây giờ đang ở đâu.

“Đúng rồi, sao ba anh lại không ở nhà?” Giang Bích Vân chợt quay lại nhìn Diệp Hạo Hiên với ánh mắt dò hỏi.

Diệp Hạo Hiên nghe vậy, nụ cười trên mặt chợt tắt, nói một cách nghiêm túc: “Ba anh qua đời từ lâu rồi.”

Được thôi! Xem ra ba là vết sẹo chôn chặt trong tim anh.

Ban nãy cô nhìn thấy sự ảm đạm hiếm hoi trong mắt anh, có vẻ như trên thực tế, nội tâm của những người hài hước lại rất sâu sắc, có thể họ không hề tươi sáng và vui vẻ như những gì họ thể hiện.

Để Diệp Hạo Hiên không chìm trong tâm trạng buồn bã, Giang Bích Vân nhanh chóng chuyển chủ đề và hỏi: “Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến Cục Dân Chính?”

Diệp Hạo Hiên ngước mắt nhìn biển báo giao thông phía ngoài cửa sổ xe, sau đó quay đầu nhìn Giang Bích Vân cười: “Đại khái khoảng hai mươi phút nữa!”

“Chúng ta không thể thay đổi quá khứ nhưng chúng ta phải sống thật tốt ở hiện tại và tương lai. Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em, em sẽ ở bên cạnh anh suốt quãng đời còn lại.” Giang Bích Vân vươn tay nắm lấy tay Diệp Hạo Hiên, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn anh.

Diệp Hạo Hiên biết Giang Bích Vân đang cố ý an ủi mình, vì vậy anh nhướn mày hỏi: “Em chưa nói hết nửa câu còn lại đúng không?”

“Em nói hết rồi!” Giang Bích Vân nhìn Diệp Hạo Hiên ngơ ngác, không biết anh đang hỏi gì.

Diệp Hạo Hiên cong môi cười ranh mãnh: “Em nên nói rằng, em sẽ ở bên cạnh anh mỗi đêm trong suốt quãng đời còn lại.”

Giang Bích Vân hiểu ý Diệp Hạo Hiên ngay, sau đó lại nghĩ đến chuyện không thể diễn tả mà hai người đã làm trên giường đêm qua, gò má trắng nõn khẽ ửng hồng.

“Có phải ngày nào đầu óc của đàn ông các anh cũng nghĩ đến chuyện này không?” Giang Bích Vân liếc Diệp Hạo Hiên hỏi.

Diệp Hạo Hiên nhìn Giang Bích Vân đầy ẩn ý: “Nếu em không nghĩ thì sao biết đàn ông các anh đang nghĩ gì?”

“Anh…”

Giang Bích Vân nghẹn lời không biết phải phản bác Diệp Hạo ra sao, không nói được chữ nào, tức đến mức chỉ có thể nhìn chằm chằm.

“Ha ha ha…”

Diệp Hạo Hiên nhìn bộ dạng tức tối của Giang Bích Vân, ngửa đầu cười phá lên.

Một lát sau.

Diệp Hạo Hiên lái xe vào khuôn viên của Cục Dân Chính, sau khi xuống xe, anh ga lăng mở cửa xe cho Giang Bích Vân, sau đó nắm tay cô bước vào sảnh đăng ký của Cục Dân Chính.

“Chào anh, chào cô, xin hỏi hai người đến đây để giải quyết chuyện gì?” Một chàng trai trẻ tuổi nhìn Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân.

Diệp Hạo Hiên bất lực nhìn người đàn ông kia: “Tất nhiên chúng tôi đến đây để đăng ký kết hôn.”

“Ồ, kết hôn ở bên kia, bên này là ly hôn.” Chàng trai trẻ giơ chỉ sang trái rồi sang phải.

“Cảm ơn!”

Giang Bích Vân cảm ơn chàng trai trẻ rồi kéo Diệp Hạo Hiên sang bên phải.

Họ đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe nhân viên mời họ ra làm thủ tục.

“Hai người có mang chứng minh nhân dân và hộ khẩu không?” Nhân viên ngẩng đầu hỏi Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân.

“Mang đủ.” Diệp Hạo Hiên trình sộ hộ khẩu và chứng minh nhân dân của hai người.

Sau đó nhân viên đưa cho họ hai tờ đơn: “Điền trước đã!”

Diệp Hạo Hiên quay đầu đưa cho Giang Bích Vân một tờ, sau đó cúi đầu xuống bắt đầu viết thật nhanh.

“Hả! Sao con dấu lại hỏng rồi!” Lúc nhân viên đóng dấu lên giấy chứng nhận kết hôn của họ, phát hiện hình như máy đã bị hỏng.

Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân giật thót, họ đều ngẩng đầu nhìn nhân viên.