Vợ Hiền Ngông Nghênh Của Diệp Thiếu

Chương 32: Không ngừng thương nhớ lẫn nhau.

Hai người Diệp Hạo Hiên và Giang Bích Vân cùng quay đầu nhìn về hướng giọng nói, chỉ thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi, tóc thắt bím vén ra phía sau, tươi cười rạng rỡ đi về phía họ.

Quan Tư Lăng bước đến trước mặt Diệp Hạo Hiên, duỗi tay ra vỗ vai anh cười nói: “Không ngờ là cậu thật!”

Rồi sau đó.

Cô ta quay đầu nhìn Giang Bích Vân, nghi ngờ quay đầu hỏi Diệp Hạo Hiên: “Cô ấy là ai vậy? Sao hai người lại ở bệnh viện?”

“Cô ấy là vợ tôi, cô ấy bị bệnh nên tôi đến chăm sóc.” Diệp Hạo Hiên vươn tay ra ôm Giang Bích Vân vào lòng, sau đó đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô.

Quan Tư Lăng nghe vậy thì lại nhìn về phía Giang Bích Vân, đánh giá cô một cách thật tỉ mỉ rồi cúi đầu xuống hơi buồn bã, bĩu môi giận dỗi nói: “Cậu kết hôn sao không báo cho tớ một tiếng?! Dù gì sau khi chia tay, tớ vẫn xem cậu là anh em mà!”

Cái gì?! Sau khi chia tay vẫn là anh em?

Cô không hiểu thế giới của thanh niên trẻ tuổi bây giờ.

Mặc dù Giang Bích Vân đã biết cô gái này là bạn gái cũ của Diệp Hạo Hiên nhưng cô không hề ghen tuông, có lẽ cô đã đến từng tuổi này rồi, đã hiểu rõ mỗi người sẽ có quá khứ riêng. Cứ so sánh với quá khứ, chi bằng hiện tại sống thật tốt.

Diệp Hạo Hiên sợ Giang Bích Vân nghe xong sẽ giận, anh vội vã nghiêng đầu nhìn những cảm xúc thay đổi trên mặt cô, sau khi xác định cô sẽ không giận, anh nhìn về phía Quan Tư Lăng: “Tôi đã kết hôn rồi, đương nhiên sẽ duy trì khoảng cách nhất định với bạn khác giới, cho nên...”

“Quả nhiên đàn ông đều là người trọng sắc kinh bạn!” Quan Tư Lăng bực mình nói ngay.

Sau đó, cô ta lại nhìn về phía Giang Bích Vân cười nói: “Nhưng tớ thấy cô ấy không giống người bụng dạ hẹp hòi, hẳn là chị sẽ không quan tâm việc Hạo Hiên có bạn khác giới bình thường đâu nhỉ?”

Ha ha... Hai người mà cũng được gọi là bạn khác giới bình thường?!

Giang Bích Vân âm thầm cười lạnh nhưng mặt vẫn bình tĩnh như cũ, quay đầu nhìn Diệp Hạo Hiên, mỉm cười nói: “Đương nhiên không quan tâm!”

Quan Tư Lăng không hề e dè, cô ta vươn tay ra chọc lên ngực Diệp Hạo Hiên, nhìn anh mập mờ: “Nhìn đi! Rõ ràng cậu tự chột dạ thôi!”

Sau đó Quan Tư Lăng lại kéo họ trò chuyện một chốc, sau đó add tài khoản Wechat Giang Bích Vân rồi mới chịu thả họ về phòng.

Sau khi Giang Bích Vân xuất viện, thoáng chốc đã đến công ty mới điểm danh, hơn nữa nhanh chóng bắt đầu bận rộn.

Bởi vì lúc trước cô đã từng làm việc tại tập đoàn nhà họ Diệp nên lãnh đạo công ty rất xem trọng cô, đồng nghiệp cũng khách sáo với cô, bởi vậy việc triển khai công việc cũng được xem như khá suôn sẻ.

Nhưng có một điều là cô cực kỳ bối rối.

Đó là gương mặt đó của Diệp Hạo Hiên thường xuất hiện trong đầu cô, hơn nữa tần suất còn càng ngày càng thường xuyên, đáng sợ nhất là mỗi khi cô nhớ đến cô của lúc đó, sẽ bất chợt mỉm cười.

Có một lần, thứ hai nên các quản lý của các bộ phận họp, giám đốc công ty bảo cô phát biểu ý kiến, cô ngơ ngác chìm trong cõi mơ một lúc lâu mới sực tỉnh, ý thức được giám đốc đang gọi mình.

Cuối cùng cô sao thế nhỉ?!

Giang Bích Vân đang sắp xếp tài liệu trong văn phòng lại thơ thẩn, cô không thể không giơ tay vỗ vỗ mặt mình, tự nhủ: Nếu mày cứ vậy nữa thì sớm muộn gì cũng mất việc! Tỉnh lại đi! Giang Bích Vân, bây giờ mày không có tư cách chơi trò chơi tình yêu!

Sau khi tự nhủ một phen, cô lại lên tinh thần, tập trung vào công việc.

Mà dường như bên phía Diệp Hạo Hiên cũng có thói quen xấu giống Giang Bích Vân, làm việc thì nhớ cô, đi họp nhớ cô, lúc ăn cơm vẫn nhớ đến cô, ngay cả tối ngủ cũng mơ thấy bóng dáng của cô.

Anh muốn gặp cô, muốn liên lạc với cô nhưng lại sợ bị cô từ chối.

Vì thế anh đành áp dụng chiến thuật tuần hoàn để tạm thời duy trì mối quan hệ như bạn bè với cô, mỗi ngày từ sáng đến tối chuyện đầu tiên anh quan tâm là tường Wechat và tường Weibo của cô. Cứ cách hai ngày gửi mẩu truyện cười hoặc gọi điện thoại quan tâm.

Dần dà dường như hai người đã quên những mâu thuẩn lúc trước, quan hệ cũng càng ngày càng hòa hợp.

Tính ngày thì đã mười hôm rồi họ chưa gặp nhau, anh thật sự rất muốn hẹn gặp cô nhưng lại không tìm được lý do nào thỏa đáng.

Có rồi!

Mắt Diệp Hạo Hiên sáng lên rồi sau đó, anh cầm điện thoại di động dịu dàng nói với Giang Bích Vân ở đầu bên kia: “Alo, hôm nay sau khi tan làm em rảnh không? Ông nội nói nhớ em, bảo anh đưa em về nhà ăn cơm.”

Giang Bích Vân nghe vậy thì do dự một lát mới trả lời: “Được! Chiều nay sau khi tan làm em sẽ lái xe qua thẳng.”

Yeah!

Diệp Hạo Hiên mừng thầm trong lòng, sau đó vẫn giữ nguyên giọng điệu nói tiếp: “Được rồi, đi đường nhớ chú ý an toàn! Bye bye!”

“Ừ, bye bye!”

Sau khi Giang Bích Vân cúp máy xong là bắt đầu hối hận tại sao ban nãy mình lại đồng ý, nhưng lại nghĩ đi thì đi thôi, dù sao cũng không ở riêng với Diệp Hạo Hiên, có gì phải bối rối đâu?!

Buổi tối, biệt thự nhà họ Diệp.

Diệp Hạo Hiên về nhà sớm, dặn dò đầu bếp chuẩn bị ít thức ăn, sau đó lại nhanh chóng lên lầu tắm rửa gội đầu thay quần áo sạch sẽ, chỉnh lại đầu tóc, sau đó ngồi trong phòng khách háo hức chờ Giang Bích Vân đến.

Diệp Hoằng Duệ thấy Diệp Hạo Hiên như vậy, mỉm cười nói: “Nhóc con, cần ông ra mặt giúp cháu không?”

“Những chuyện như theo đuổi phụ nữ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình!” Diệp Hạo Hiên từ chối.

Khi họ đang nói chuyện, Giang Bích Vân đứng trước cửa nhấn chuông.

“Đợi đã, để con đi mở!” Diệp Hạo Hiên lập tức chạy trước người giúp việc, mở cửa ra, vươn tay cầm túi trong tay Giang Bích Vân, mỉm cười nói: “Em vài đi!”

Giang Bích Vân ngẩng đầu cười với Diệp Hạo Hiên, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Hoằng Duệ cười nói: “Ông nội, lâu rồi không gặp!”

“Ha ha… Đúng vậy! Mấy tháng rồi chúng ta không gặp nhau!” Diệp Hoằng Duệ cười dẫn Giang Bích Vân vào nhà ngồi xuống, sau đó nói chuyện phiếm với cô.

Diệp Hạo Hiên nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh Giang Bích Vân, thỉnh thoáng chen vài câu hài hước vào cuộc nói chuyện giữa hai người, làm Diệp Hoằng Duệ và Giang Bích Vân bật cười.

“Bích Vân, con về rồi à?” Chu Ánh Vinh xuống nhà ăn cơm, mỉm cười chào Giang Bích Vân.

Sau khi Giang Bích Vân thấy Chu Ánh Vinh, cô lễ phép đứng lên, gật đầu trả lời: “Dạ, Hạo Hiên nói ông nội nhớ con, bảo con về nhà ăn bữa cơm.”

“Thật ra mọi người đều rất nhớ con! Sau này rảnh rỗi đến chơi thường xuyên nhé con, đừng ngại!” Chu Ánh Vinh cười nói với Giang Bích Vân, rồi sau đó bà ấy nghiêng đầu nhìn Diệp Hạo Hiên, bà ấy biết thật ra con trai bà ấy muốn gặp Giang Bích Vân.

Giang Bích Vân cười gật đầu đáp lại, sau đó ngồi vào bàn ăn với mọi người.

Trong bữa ăn, mọi người vẫn giống như trước, vẫn cực kỳ săn sóc Giang Bích Vân làm cô cảm thấy cho dù cô đã rời đi một thời gian dài nhưng khi quay lại vẫn không thấy lạ lẫm chút nào.

Thật ra, được trở thành người một nhà với họ là chuyện cực kỳ hạnh phúc.

Giang Bích Vân không biết vì sao bỗng nhiên trong đầu cô lại có suy nghĩ như vậy.

“Bích Vân, cháu sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị hả?” Diệp Hoằng Duệ thấy Giang Bích Vân ngơ ngác nhìn cơm trong chén, quan tâm hỏi.

Giang Bích Vân nghe vậy thì sực tỉnh, cong môi mỉm cười giải thích: “Không phải, có thể dạo này tối cháu ngủ không ngon nên dễ bị phân tâm.”

“Vậy cháu nên chú ý nghỉ ngơi nhiều vào! Sức khỏe quan trọng hơn công việc rất nhiều!” Diệp Hoằng Duệ nói, dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Hạo Hiên, Diệp Hạo Hiên hiểu ngay, sau đó bưng chén Giang Bích Vân lên múc cho cô chén canh: “Em ăn chút canh đi, canh là món bổ dưỡng nhất.”

“Cảm ơn!” Giang Bích Vân và Diệp Hạo Hiên nhìn nhau, giống như bị điện giật nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, sau đó vùi đầu xuống ăn canh.

Sau khi ăn xong, Diệp Hạo Hiên tiễn Giang Bích Vân ra ngoài biệt thự, ra xe với cô.

“Dạo này trời trở lạnh, em mặc nhiều hơn, đừng để bị cảm lạnh.” Đôi mắt đen láy của Diệp Hạo Hiên nhìn Giang Bích Vân chằm chằm, giọng cực kỳ quan tâm.

Giang Bích Vân nhìn Diệp Hạo Hiên, bỗng nhiên ngẩng đầu nở nụ cười.

“Em cười gì vậy?” Diệp Hạo Hiên bối rối vì nụ cười của Giang Bích Vân.

Giang Bích Vân bình tĩnh lại nhìn Diệp Hạo Hiên nói: “Em cảm thấy có lúc anh giống phụ nữ! Ha ha ha…”

Diệp Hạo Hiên liếc Giang Bích Vân một cái nói: “Chỉ khi đứng trước mặt người mình thích, đàn ông mới nói nhiều thôi!”

Nụ cười trên mặt Giang Bích Vân cứng đờ, mắt hoảng loạn: “Ừ thì… Sắp muộn rồi, em phải đi trước, anh cũng về đi!”

“Chăm sóc bản thân thay anh.” Trước khi Giang Bích Vân xoay người rời đi, Diệp Hạo Hiên ôm cô thật hặt, thì thầm bên tai cô, sau đó buôn tay tạm biệt rồi nhìn cô lái xe đi.

Thật ra làm bạn với người như anh cũng tuyệt!

Từ buổi tối hôm nay, Giang Bích Vân không cố tình tránh né Diệp Hạo Hiên nữa mà bình tĩnh gặp anh.

Chớp mắt, mùa đông đã lặng lẽ đến, ngày nào cô cũng phải vội vã đến công ty trong tiết trời se lạnh, điều cô mong nhất là được cuối tuần được ngủ nước.

Hôm nay, cuối cùng cũng đến thứ sáu, lúc cô đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc tan làm thì bỗng dưng nhận được tin nhắn từ Quan Tư Lăng.

Chị Bích Vân, tôi có chuyện muốn nói với chị. Bây giờ tôi đang đứng trước công ty chị, chị xuống lầu sẽ thấy tôi ngay.

Sao cô ta lại biết địa chỉ công ty mới của cô?

Hơn nữa hai người có gì để nói?

Với một loạt dấu hỏi, Giang Bích Vân nhanh chóng trả lời chữ được ngắn gọn đơn giản, sau đó xách túi đi thang máy ra ngoài.

“Chị Bích Vân, tôi ở đây!” Quan Tư Lăng đứng đằng xa vẫy tay nhiệt liệt với Giang Bích Vân, ai không biết còn tưởng hai người thân nhau lắm.

Sau đó.

Họ gọi taxi đến nhà hàng.

Sau khi Giang Bích Vân uống nước, nhìn Quan Tư Lăng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nói đi, cô muốn nói gì với tôi?”