Vợ Hiền Ngông Nghênh Của Diệp Thiếu

Chương 21: Tình trước trước mặt chồng cũ.

Phó Tử Kình thấy Diệp Hạo Hiên tuyên bố chủ quyền rõ ràng như vậy, bỗng dưng tâm trạng của hắn cực kỳ khó chịu nhưng sau đó vẫn thoải mái đồng ý. Vì thế ba người họ cùng đến một nhà hàng món Trung sang trọng ở trung tâm thành phố.

Diệp Hạo Hiên đưa máy tính bảng gọi món cho Phó Tử Kình, mỉm cười nói: “Anh Phó, anh là khách nên anh cứ gọi trước đi, đừng khách sáo nhé! Muốn ăn gì thì cứ gọi!”

Sau khi Phó Tử Kình nghe hai chữ “là khách”, bỗng chốc thay đổi sắc mặt, hắn cười lễ phép với Diệp Hạo Hiên, sau đó nhận máy tính bảng cúi đầu xem, lại nhìn Đường Uyển trước mặt nói: “Uyển Nhi, anh mới vừa gọi cá sạo hấp, tôm bạc đất xào tỏi, xà lách dầu hào, anh nhớ đây là những món em thích ăn.”

Mẹ nó, hôm nay người đàn ông này đến để thách thức anh à?!

“Sao anh cảm thấy em không thích ăn những món đó? Bình thường lúc ở nhà, anh thấy em thích ăn những món như hải sâm xào dưa, hàu nướng than.” Diệp Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn Đường Uyển, thuận thế khoác tay lên vai cô một cách thân mật.

Đường Uyển nhìn Phó Tử Kình rồi lại nhìn Diệp Hạo Hiên, khẽ cong môi cười nói: “Hôm nay em không muốn ăn những món này, em muốn ăn món gì đó cay.”

Nói xong, cô lấy máy tính bảng, xóa tất cả những món Phó Tử Kình và Diệp Hạo Hiên đã gọi, sau đó chọn vài món Tứ Xuyên kinh điển.

Một lát sau.

Phục vụ bưng cá hầm ớt, mao huyết vượng, đậu hũ Ma Bà, gà hạt lựu xào ớt,... đặt lên bàn, ngay lập tức bàn ăn bỗng giống biển đỏ phủ đầy ớt.

“Ăn cơm thôi!” Đường Uyển mỉm cười nhìn Diệp Hạo Hiên và Phó Tử Kình nói, sau đó cầm đũa ăn thỏa thích.

Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó nhìn bàn thức ăn đỏ rực, chần chờ cầm đùa, bắt đầu ăn chung với Đường Uyển.

Bữa cơm này, đồ ăn không vơi đi bao nhiêu nhưng đã uống hết hai hồ nước.

Diệp Hạo Hiên và Phó Tử Kình đều cay đến mức không chịu nổi nữa nhưng Đường Uyển lại bình tĩnh như chẳng có gì, hưởng thụ từ đầu đến cuối.

“Khụ khụ...”

Phó Tử Kình khó chịu ho khan, sau khi uống nước xong, nhíu mày nhìn Đường Uyển hỏi: “Uyển Nhi, em thích ăn cay từ hồi nào vậy?”

“Em cũng không rõ nữa, hình như bỗng dưng khẩu vị thay đổi.” Đường Uyển nói xong lại đưa đũa vào nồi mao huyết vượng sa tế trôi lơ lửng, gắp một khối huyết bảo vào miệng nhai.

Lúc này lưỡi Diệp Hạo Hiên vừa cay vừa nóng nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh như không có gì xảy ra, ngẩng đầu nhì Phó Tử Kình nói ẩn ý: “Con người mà, là động vật hay thay đổi nhất trên thế giới này, vì vậy đừng nhớ về quá khứ nữa.”

Sau đó anh lại quay đầu nhìn Đường Uyển mỉm cười hỏi: “Em thấy đúng không?”

Đường Uyển bỏ qua vấn đề của Diệp Hạo Hiên, sau đó gắp một khối cá hầm ớt, đút thẳng vào miệng anh: “Em thấy hôm nay anh chưa ăn được bao nhiêu, ăn thêm miếng nữa đi.”

Ngay lập tức, Diệp Hạo Hiên cảm thấy miệng mình như bị lửa đốt, cảm giác nóng rực ngập tràng khoang miệng, anh nhíu chặt mày, mắt mũi miệng như dính lại với nhau.

Ha ha ha...

Đường Uyển nhìn bộ dạng đau khổ của anh, thầm cười phá lên, ban nãy cô cố tình nhét miếng ớt và cá vào miệng anh.

“Anh... Anh đi... Vệ sinh chút nhé.” Diệp Hạo Hiên miễn cưỡng nói rồi đứng lên xoay người bay về phía nhà vệ sinh.

Phó Tử Kình thấy Diệp Hạo Hiên đi rồi, cảm xúc căng thẳng của hắn thoải mái hơn nhiều, trò chuyện với Đường Uyển về cuộc sống hiện tại của mình.

Phó Tử Kình nhìn Đường Uyển chằm chằm, mắt lóe lên vài phần mong đợi không nói nên lời: “Nếu thắng kiện thì sau này em định làm gì?”

Đường Uyển đã biết Phó Tử Kình đang mong chờ điều gì, cô khẽ mong môi, nói một cách chậm rãi: “Cuộc sống vẫn trôi qua như thường.”

“Em có từng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này bắt đầu lại cuộc sống mới không? Hoặc anh có thể đưa em đến nơi không ai quen biết em, sau đó sẽ sống những ngày tháng thuộc về chúng ta.” Phó Tử Kình kích động vươn tay nắm tay Đường Uyển, ánh mắt chờ mong trở nên nóng bỏng.

Đúng lúc này, Diệp Hạo Hiên vừa quay lại và bắt gặp cảnh Phó Tử Kình nắm tay Đường Uyển.

Đường Uyển rụt tay về ngay, chưa kịp lên tiếng nói gì đã nghe giọng Diệp Hạo Hiên vang lên bên tai, cười nói đùa: “Ban nãy tranh thủ lúc anh đi vắng, hai người đã nói gì vậy?”

Đường Uyển ôm lấy cánh tay Diệp Hạo Hiên, sau đó ngẩng đầu nhìn anh dịu dàng cười nói: “Không có gì, nói về cuộc sống gia đình hạnh phúc của chúng ta.”

Diệp Hạo Hiên thấy thế, hơi rùng mình, sau đó anh hợp tác cúi đầu xuống, hôn khẽ lên trán Đường Uyển, dịu dàng nói: “Em yêu, em ăn no chưa? Nếu no rồi thì mình về nhà! Anh muốn em sinh con sớm sớm cho anh!”

Phụt...

Đường Uyển nghe vậy, suýt chút đã không chịu nổi phun ngụm máu lên mặt Diệp Hạo Hiên, cô giả vờ bình tĩnh gật đầu mỉm cười nói: “Ừ, vậy mình về nhà thôi!”

Phó Tử Kình nhìn hai người đối diện tình tứ thân mật, ánh mắt mong chờ dần u ám tối sầm, miễn cưỡng cười nói: “Tôi chúc hai người sớm sinh quý tử!”

Nói xong, hắn giơ tay cầm ly rượu trước mặt, ngẩng đầu uống cạn.

Họ cùng bước ra ngoài khách sạn, chào tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.

Sau khi về đến biệt thự nhà họ Diệp, đã gần mười giờ tối.

Diệp Hoằng Duệ và Chu Ánh Vinh đã về phòng từ sớm, nên sau khi hai người Diệp Hạo Hiên và Đường Uyển bước vào nhà đã bay thẳng đến phòng ngủ trên tầng ba.

“Em tắm trước hay anh tắm trước?” Đường Uyển ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo Hiên hỏi.

Khóe môi Diệp Hạo Hiên khẽ cong, sau đó cười quyến rũ, nhướn mày hỏi: “Hay là tắm chung?”

Đường Uyển trợn mắt nhìn Diệp Hạo Hiên: “Anh bị ngứa da rồi đúng không?” Nói xong, cô vươn tay nhéo tay anh thật mạnh.

Diệp Hạo Hiên nhân cơ hội ôm Đường Uyển vào lòng, nhìn thẳng vào mắt cô, nhếch môi nói: “Toàn thân anh đều ngứa, chi bằng em gãi cho anh nha?”

“Anh, mặt dày!” Đường Uyển hơi xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Hạo Hiên nói.

Diệp Hạo Hiên nhìn ánh mắt hơi ngại ngùng của Đường Uyển, cảm thấy ngứa ngáy râm ran, anh lập tức đẩy Đường Uyển lên tường, làm tư thế dồn cô vào tường, sau đó áp mặt lại gần cô, dùng chất giọng khàn khàn mỉm cười nói: “Anh có thể mặt dày hơn nữa đó, em có muốn nhìn thứ không?”