Vợ Hiền Ngông Nghênh Của Diệp Thiếu

Chương 13: Xuất hiện đúng lúc nguy cấp.

Đường Uyển đưa tay lên đẩy nhẹ vào bả vai Giang Nhu, gọi tên cô ta, sau khi chắc chắn Giang Nhu đã hoàn toàn không có phản ứng, sắc mặt Đường Uyển lập tức trầm xuống, ánh mắt trở nên vô cùng độc ác.

Sau đó, Đường Uyển gọi người trợ giúp đã sắp xếp trước đến, yêu cầu họ đặt Giang Như lên giường trong phòng.

Một lát sau.

Khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, nhìn Đường Uyển rồi mở miệng nói: “Có thể bắt đầu chưa?”

Đường Uyển lạnh lùng liếc nhìn Giang Nhu đang nhắm mắt nằm trên giường, sau đó, cô lấy bút ghi âm từ túi xách ra, nhìn người đàn ông gật đầu nói: “Có thể.”

Ngay sau đó, người đàn ông bắt đầu thi triển thuật thôi miên đối với Giang Nhu.

Khoảng nửa tiếng sau, lúc Giang Nhu đã tiến vào trạng thái bị thôi miên hoàn toàn, người đàn ông mới dừng động tác trên tay, nhìn về phía Đường Uyển nói: “Bây giờ cô có thể bắt đầu hỏi rồi.”

Đường Uyển nhìn người đàn ông, dùng mắt ra hiệu cho anh ta ra ngoài, rồi bật chìa bút ghi âm.

Cô đã chờ đợi thời khắc này ba năm rồi, nếu như không phải là vì pháp luật không cho phép, thì thật sự cô rất muốn dùng đao đâm chết Giang Nhu ngay lúc này.

Hai mắt Đường Uyển đỏ bừng, môi run run, lạnh lùng hỏi: "Ba năm trước, cô đã gϊếŧ chết Giang Bích Vân phải không?”

“Đúng vậy, chính tôi đã phóng hỏa gϊếŧ con tiện nhân đó! Ha ha ha...” Giang Nhu nhắm hai mắt đáp.

Lạch cạch...

Sau khi nghe được câu trả lời đã giữ kín trong tim bấy lâu, nước mắt của Đường Uyển chợt rơi xuống nền nhà.

Sau đó, hai tròng mắt của cô trở nên vô cùng đỏ, cô run rẩy hỏi: “Tại sao cô lại gϊếŧ cô ấy?”

“Bởi vì tôi ghét chị ta! Tôi ghét ba tôi luôn luôn quan tâm chị ta! Ghét chị ta học giỏi hơn tôi, thông minh hơn tôi, ưu tú hơn tôi.”

“Vậy tại sao cô lại muốn cướp đi vị hôn phu của cô ấy?”

“Không tại sao cả, chỉ cần là của chị ta, tôi đều muốn đoạt lấy, nhìn thấy chị ta khổ sở, là chuyện khiến tôi vui vẻ nhất.”

Tạch...

Nghe đến đây Đường Uyển không thể khắc chế được nỗi bi phẫn trong lòng, cô tắt bút ghi âm đi, sau đó đi tới bên giường giơ tay lên cho Giang Nhu một cái bạt tai.

Trong phút chốc, trên má của Giang Nhu liền hiện lên năm ngón tay của Đường Uyển.

Sau đó.

Đường Uyển gọi người thôi miên đi vào, cho hắn ta một khoản tiền hậu hĩnh, rồi bảo hắn ta rời đi, tiếp đó, cô gọi nhân viên quán rượu đi vào, cho bọn họ một khoản tiền, để bọn họ giúp cô trông chừng Giang Nhu.

Còn cô thì cầm theo bút ghi âm và túi xách lái xe rời khỏi khu nghỉ dưỡng.

Đường Uyển vừa lái xe vừa điên cuồng chảy nước mắt, trong đầu cô không ngừng nghĩ về những hình ảnh trước đó,

Từ đau lòng có lẽ không đủ để mô tả cảm giác của cô trong thời khắc này.

Tiếng tít tít vang lên,

Sau khi nhìn thấy một chiếc xe chở hàng lớn trước mặt Đường Uyển vội vàng đạp thắng xe, cố gắng bẻ tay lái đậu xe bên lề đường.

Tài xế thò đầu ra từ cửa sổ xe chở hàng, trợn mắt nhìn Đường Uyển quát: “Mẹ kiếp mày có biết lái xe không? Bị mù sao?”

Giờ phút này Đường Uyển không còn sức lực cùng tài xế chở hàng tranh cãi, cô chỉ nghiêng đầu, dùng ánh mắt hung ác nhìn hắn.

Tài xế thấy vậy lại hạ giọng mắng một câu rồi lái xe rời đi.

Cứ lái xe thế này thì nhất định sẽ có chuyện, bây giờ cô phải tìm một chỗ uống ít đồ, nghỉ ngơi một lúc rồi mới có thể lái xe rời đi.

Vì vậy, Đường Uyển liền tìm một địa điểm gần nhất, sau khi đậu xe xong, cô cầm túi bước xuống.

Cô đi vòng quanh nhưng không tìm thấy quán cà phê nào có thể yên tĩnh ngồi uống gì đó, vì vậy, cô mua một chai nước giải khát trong cửa hàng tiện lợi và định tìm một chiếc ghế dài trên đường để ngồi xuống ổn định tinh thần.

Không ngờ, khi cô vừa định ngồi xuống thì một người đàn ông lực lưỡng lao về phía cô, giật túi xách trên người cô rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

“Túi xách của tôi!”

Toàn thân Đường Uyển lảo đảo, sau đó liều mạng chạy theo tên côn đồ.

Tuy nhiên, tên côn đồ này chạy quá nhanh, cô căn bản không có cách nào theo kịp.

Xong đời rồi, bút ghi âm của cô! Tâm huyết của cô đều không còn!

Đường Uyển tuyệt vọng ngồi tê liệt trên mặt đất, sau đó không để ý đến hình tượng lớn tiếng khóc.

Sau đó, những người đi trên đường đều vây quanh Đường Uyển, mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy thấy tiếng khóc của cô.

Mười phút sau.

Diệp Hạo Hiên cầm túi xách của Đường Uyển, chen vào trong đám người đang vây quanh cô, khom người cầm cổ tay kéo cô từ dưới đất lên, chế giễu: “Không phải chỉ là một cái túi thôi sao? Cô thiếu sao? Cũng không biết mất mặt là gì!”

Sau đó, anh nhìn đám người đang vây quanh xem náo nhiệt hét lớn: “Không sao không sao rồi! Đừng đứng đây xem nữa!”

Đám người vây xem thấy vậy, lập tức giải tán.

Đường Uyển nhìn Diệp Hạo Hiên với đôi mắt ngấn lệ, liếc xuống chiếc túi xách đã mất đang ở trong tay anh, cô lập tức ngừng khóc, vươn tay giật lấy chiếc túi xách.

Nhưng, Diệp Hạo Hiên lại dơ tay cầm túi xách lên cao, mỉm cười nhìn Đường Uyển nói: “Bây giờ không thể đưa cho cô được, tôi vừa mới giúp cô, cô vẫn chưa cảm ơn tôi đâu!”

Đường Uyển lúc này mới giật mình nhìn thấy môi của Diệp Hạo Hiên đang rỉ máu, trên má còn có vết bầm tím.

Thấy vậy, cô bỗng nhiên mềm lòng.

“Cảm ơn anh!”

Đường Uyển lập tức nhào vào vòng tay của Diệp Hạo Hiên, sau đó duỗi tay ra, ôm chặt lấy cổ anh.

“Cô làm người mình bẩn như vậy, còn bấu lên người tôi, muốn tôi cũng mất mặt như cô sao?” Mặc dù Diệp Hạo Hiên ngoài miệng thì nói lời chê bai Đường Uyển nhưng cánh tay anh lại không tự chủ được nắm lấy eo của cô.

Hoặc là lúc này là lúc cô cần được an ủi nhất, và phòng tay của anh đối với cô mà nói, chính là nơi ấm áp nhất.

Đường Uyển ôm Diệp Hạo Hiên khoảng một phút mới buông ra, cô nhìn chằm chằm con người đen láy của anh, khịt khịt mũi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Vấn đề này rất quan trọng sao?” Diệp Hạo Hiên liếc nhìn Đường Uyển rồi đưa túi xách cho cô nói: “Cô hắn là nên quan tâm xem cô có mất đồ gì hay không.”

Đường Uyển vội vàng nhận lấy túi sách, sau đó đưa tay vào tìm kiếm đồ vật bên trong, khi nhìn thấy bút ghi âm và các giấy tờ tùy thân khác đều không mất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao cả ngày cô đều đem theo cái thứ đồ chơi này vậy?” Diệp Hạo Hiên liếc nhìn thấy bút ghi âm trong túi xách của Đường Uyển, liền đưa tay móc ra.

Đường Uyển còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, Diệp Hạo Hiên đã bật bút thu âm lên.

“Ba năm trước, cô đã gϊếŧ chết Giang Bích Vân có phải không?”

“Đúng vậy, chính tôi đã phóng hỏa gϊếŧ con tiện nhân đó! Ha ha ha...”

Đoạn đối thoại của Đường Uyển và Giang Nhu lập tức vang lên.

Diệp Hạo Hiên nghe xong lập tức tắt bút ghi âm đi, sắc mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc, sau đó kinh ngạc trừng mắt nhìn chằm chằm Đường Uyển.