Vợ Hiền Ngông Nghênh Của Diệp Thiếu

Chương 1: Vì kích động mà chuốc họa vào thân

Trong tập đoàn nhà họ Diệp, Đường Uyển cầm cốc nước, vẻ tức giận trên mặt cô vẫn chưa biến mất. Cô vừa mới bước ra khỏi phòng giải khát đã nghe thấy ai đó nhỏ giọng thì thầm một câu: “Wow! Đẹp trai quá!”

Cô ngẩng đầu lên theo bản năng nhìn về phía trước rồi đột ngột mở to mắt, người đàn ông này không phải là người suýt nữa làm cô đi muộn sáng nay sao? Tay cầm cốc của cô hơi siết chặt lại.

Sáng hôm nay lúc cô đậu xe xong, vừa chuẩn bị xuống xe thì phát hiện cửa xe bị chặn lại, cuối cùng hại cô không thể không mất hình tượng trèo sang ghế bên ghế lái phụ để xuống xe. Trong lúc tức giận cô đã cầm con dao nhỏ bình thường mình dùng để phòng thân đi đâm thủng bánh xe của đối phương, trước khi rời đi cô còn nghe thấy tiếng người kia mắng chửi.

Nhớ lại hình ảnh sáng hôm nay, Đường Uyển không nhịn được mà buồn cười. Đừng nói là mới đó mà anh đã tra ra bánh xe của anh bị cô đâm thủng rồi nha?

Trên khuôn mặt đẹp trai bức người của Diệp Hạo Hiên mang theo một nụ cười nhàn nhạt, một tay anh đút trong túi quần, từng bước đi về phía Đường Uyển. Nhưng Đường Uyển cảm thấy nụ cười trên mặt Diệp Hạo Hiên nhìn vô cùng âm u đáng sợ, một loại dự cảm không lành bao phủ lấy cô, tim cô đột nhiên nhảy lên loạn xạ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bối rối. Mà ánh mắt của những đồng nghiệp nữ xung quanh gần như là muốn dính lên người Diệp Hạo Hiên, trong mắt họ trào ra màu hồng của trái tim thiếu nữ.

Diệp Hạo Hiên giơ đoạn video trong camera giám sát lên, cẩn thận quan sát đối chiếu với Đường Uyển một lúc, sau đó anh liếc mắt nhìn thẻ công tác trên ngực cô, sắc mặt dịu dàng, hỏi bằng giọng: “Cô tên là Đường Uyển à?”

Mặc dù sắc mặt của Diệp Hạo Hiên dịu dàng nhưng Đường Uyển cảm thấy đáy mắt anh lộ ra sự lạnh lẽo, tim cô càng đập dữ dội hơn. Cô mím chặt môi, mí mắt rũ xuống rồi ngẩng đầu lên, đè nén sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nhìn thẳng anh nói: “Đúng vậy, tôi chính là Đường Uyển.”

Lúc này, đồng nghiệp xung quanh cửa đều xôn xao ngửa cổ lên nhìn Diệp Hạo Hiên và Đường Uyển với ánh mắt hiếu kỳ. Diệp Hạo Hiên giơ ảnh chụp đoạn video từ máy quay giám sát trên tay lên đối mặt Đường Uyển, ánh mắt sắc lạnh hơn mấy phần, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.

“Người trên này chính là cô Đường đúng không?”

“...”

Trong lòng Đường Uyển liền lộp bộp, cô cũng không thể nói mình vì nhất thời tức giận nên đã chọc thủng bánh xe anh trước mặt nhiều người như vậy được.

Thấy Đường Uyển không giải thích gì, Diệp Hạo Hiên mỉm cười nói: “Tôi thấy cô Đường chắc chắn là rất ghét tôi, cho nên tôi định hay là mời cô rời khỏi công ty, tránh cho sau này mỗi khi nhìn thấy tôi là trong lòng cô sẽ không vui.”

Sau đó, anh quay đầu lại nhìn thư ký Trương Tĩnh bên cạnh nói: “Thông báo với bộ phận nhân sự, thanh toán tiền lương cho cô Đường, sau đó cho người giúp cô ấy thu dọn đóng gói đồ đạc trong phòng làm việc, dùng xe chuyên dụng đưa cô ấy về nhà an toàn.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Trương Tĩnh gật đầu nói.

Tổng giám đốc? Lẽ nào anh ta chính là tổng giám đốc mới nhậm chức ở công ty? Đường Uyển giống như bị tia sét đánh trúng, cơ thể loạng choạng lùi về sau, cô vội vàng đưa tay chống vào cạnh bàn.

Đường Uyển lập tức không để ý đến hình tượng chắn trước mặt Diệp Hạo Hiên đang chuẩn bị quay người rời đi, ngửa cổ, nước mắt lã chã nhìn anh, môi run rẩy cầu xin: “Xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi… Tôi có thể đền bù tổn thất cho anh, nhưng tôi không thể để mất công việc này!”

“Cô Đường lo lắng quá rồi, tôi chỉ sợ cô nhìn thấy tôi là tâm trạng lại không tốt, ảnh hưởng đến công việc của cô.”

Diệp Hạo Hiên mỉm cười nói với Đường Uyển, hơn nữa còn đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai cô. Sau đó, anh đi vòng qua Đường Uyển, tiếp tục đi về phía trước.

“Coi như… Coi như là tôi cầu xin anh, để tôi ở lại đi! Được không?

Đường Uyển vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay Diệp Hạo Hiên trong giọng nói run rẩy mang theo tiếng nức nở, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn anh.

Cổ tay Diệp Hạo Hiên bỗng truyền đến một trận ấm áp, khi đôi mắt anh nhìn vào ánh mắt làm cho lòng người thương tiếc kia của Đường Uyển, một nơi nào đó trong tim anh bắt đầu có chút động lòng. Dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên nhậm chức, ngay trước mặt những nhân viên khác anh vẫn nên để lại đường sống.

Sau khi cân nhắc một chút, Diệp Hạo Hiên liếc mắt nhìn Đường Uyển, cười nói: “Vậy thì vụ án thu mua khu quán bar Giang Lăng kia giao cho cô hoàn thành, có điều tôi chỉ cho cô nửa tháng thôi! Nếu như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thì cô có thể tiếp tục làm việc, nếu không, tôi sẽ giới thiệu cô đến một công ty khác phù hợp với cô hơn.”

“Được! Tôi đồng ý với anh!” Đường Uyển hít mũi một cái, bướng bỉnh ngước mắt nhìn Diệp Hạo Hiên.

Diệp Hạo Hiên nghe vậy, hài lòng cười cười với Đường Uyển: “Chúc cô thành công, cố gắng lên!”

Sau đó, anh xoay người lại nhìn một đám nhân viên đang xem náo nhiệt sau lưng, vẫy vẫy tay nhướng mày cười nói: “Mọi người đều vây lại nhìn tôi sao? Tôi biết vẻ ngoài của mình rất đẹp trai nhưng mọi người cũng không thể nhìn tôi mà quên mất việc mình đang làm được.”

“Ha ha…”

Trong khu làm việc vang lên một trận cười vang, sau đó đồng nghiệp mới vừa rồi tụ tập lại một chỗ châu đầu ghé tai xem náo nhiệt rối rít tản ra như chim muôn bay tán, trở lại làm việc của mình.

Đường Uyển nhìn bóng lưng Diệp Hạo Hiên đang rời đi, chậm chạp như xác chết biết đi đi về phòng làm việc của mình.

Bây giờ cũng đã muộn rồi, việc khẩn cấp trước mắt là nghĩ cách hoàn thành vụ án khu Giang Lăng kia. Vụ án này là khối xương cứng khó khăn nhất trước mắt công ty, cấp trên của cô đi theo nói chuyện với đối phương suốt một năm cũng không thể nắm bắt được.

Haiz…

Đường Uyển hít một hơi thật sâu, cô bỗng cảm thấy rất áp lực, nhưng để bảo vệ công việc không dễ có được này, cô nhắm mắt cũng phải làm!