Ánh sáng lờ mờ khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên vô cùng mơ hồ và u ám, khuôn mặt của Dư Miểu đang vùi vào trong ngực người đàn ông kia, cả người như không xương nép vào trong ngực nam nhân, Thẩm Lệ Thiên khom người trốn ở sau ghế sô pha nhìn hai người bọn họ. . .
Đây có phải là cảm giác bị cắm sừng không? Nó thật buồn cười đó nha.
“Nhiệm vụ của tôi như vậy được coi là hoàn thành chưa?” Lệ Thiên vui vẻ cười nói, bây giờ anh có thể tiếp tục làm công tử phóng túng của anh không?
Hệ thống: "Có ba điểm quan trọng cần nhớ. Thứ nhất, anh hoàn thành nhiệm vụ sau một tuần liền phải rời đi khỏi thế giới này nên không thể hưởng thụ cuộc sống ở đây đâu. Thứ hai, cô ấy bây giờ không có đội mũ xanh cho cậu cô ấy là đang bị đánh thuốc mê. Thứ ba, nam nhân này không đẹp trai bằng anh cũng không giàu hơn anh, nên không đáp ứng đủ yêu cầu của một kẻ làm mũ xanh, hãy nhanh chóng đến cướp lại vị hôn thê của cậu đi."
Dư Miểu là đi cùng một người bạn trong giới đến Lam Nguyệt này, người bạn đó nói đưa cô ấy đến gặp nhà sản xuất phim, nhưng cô ấy vừa uống một ly trong cốc liền cảm thấy chóng mặt khi cô muốn đi vệ sinh thì cô ấy đã ngã khi chưa bước được hai bước.
Lệ Thiên rất thoải mái khi bị câu "Anh ta không giàu cũng không đẹp trai hơn anh" dụ dỗ, không chút do dự xông lên nắm lấy tay người đàn ông, hạ giọng nói với người đàn ông đang kinh ngạc: "Ai cho anh dũng khí chạm vào người phụ nữ của tôi?"
Có một điều cần nói, mặc dù nói những câu kiểu tổng tài bá đạo như thế này hơi khó xử nhưng tạo cảm giác rất tuyệt.
Người đàn ông trên mặt tràn đầy vẻ vô tội, không nói nên lời: “Tôi không có chạm vào cô ấy, tôi chỉ thấy cô ấy ngã xuống đất nên tôi học theo Lôi Phong làm người tốt đỡ cô ấy dậy, ai dám động đến vị hôn thê Thẩm thiếu gia anh chứ ?" Anh ta lập tức đẩy Dư Miểu về phía Lệ Thiên.
Lệ Thiên: "Chết tiệt hình như mạch truyện này không ổn cho lắm."
Hệ thống kích động nói: " Không đây là cơ hội tốt đấy, đêm nay hãy mang Dư Miểu về nhà ngủ đi!"
Lệ Thiên: "...Tôi nghĩ cậu đang ước gì tôi có thể bị cắm sừng ngay lập tức thì phải."
Hệ thống: "Tôi làm như vậy đều vì lợi ích của anh thôi."
Chà, nó rất có lý đó.
Lệ Thiên cũng biết hệ thống nói đúng, anh phải tìm cơ hội thích hợp để Dư Miểu và Thẩm Lập Hành tiếp xúc với nhau, hiện tại chính là cơ hội tốt.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa nữ chính bị đánh thuốc mê và người qua đường, nhưng nhất định sẽ có tia lửa tình giữ nam chính với nữ chính.
Có một chút chán nản khi nghĩ về nó.
Cảm nhận được sự phiền muộn trong lòng Lệ Thiên, hệ thống an ủi: "Đau ngắn hạn còn khó chịu hơn nhiều so với đau lâu dài. Vì Dư Miểu sớm muộn gì cũng sẽ ở bên Thẩm Lập Hành thôi."
Lệ Thiên: "Câm miệng, tôi không cho phép cậu hạ thấp Thẩm Lập Hành."
Hệ thống:... Thật là cháu trai ngoan.
Lúc sáng sớm Lên Thiên đưa Dư Miểu trở lại nhà của Thẩm gia thấy anh dẫn theo một người phụ nữ trở về, người hầu trong Thẩm gia kinh ngạc nói: “Thiếu gia, cậu sắp đính hôn rồi đó.”
“Để tôi giới thiệu với cô, đây là vị hôn thê của tôi.” Lệ Thiên chỉ vào Dư Miểu trong ngực người đang hôn mê bất tỉnh.
Người hầu lập tức thay đổi sắc mặt: "Dư tiểu thư thật xinh đẹp, so với trên TV còn đẹp hơn nhiều nha."
Lệ Thiên không nói nên lời, lại hỏi: "Chú nhỏ ngủ rồi à?"
Người hầu đáp: "Thiếu gia cậu biết mấy giờ rồi không ngài đương nhiên không ngủ."
Lệ Thiên: "..." Nào, có ai không sao lại giao cho tôi cô hầu gái người Philippines không biết tiếng Trung này đấy.
"Về rồi sao."
Mới nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến thật rồi, Thẩm Lập Hành không ngủ thật mà dựa vào bậc thang để chào hỏi Lệ Thiên, anh ta mặc một bộ đồ âu chỉnh tề, như thể sắp ra ngoài, đẹp trai đến nỗi cả Thẩm gia đêu như tỏa sáng.
Lệ Thiên chua xót nói: "Chú nhỏ, nửa đêm còn đi đâu vậy?"
“Ta có chuyện muốn nói với cháu, nhưng bây giờ ta không cần nữa rồi,” Thẩm Lập Hành lại cởi cúc áo vest, dùng cằm chỉ vào Dư Miểu trong lòng Lệ Thiên,
“Chuyện gì vậy?”
“Vị hôn thê của cháu say rồi.” Lệ Thiên nhún vai, không quan tâm lắm.
Thẩm Lập Hành lặng lẽ nhìn Lệ Thiên, hàng mi dày che đi đôi mắt sâu thẳm khó lường, cúi đầu lãnh đạm nói: "Trước khi kết hôn mà dẫn vào nhà là không tốt cho lắm."
Lệ Thiên thiếu chút nữa phun ra máu tươi, thật sự phải chủ động đội mũ xanh cho mình sao?