Nhật Ký Cho Anh

Chương 16

Ngày 16 tháng 10 năm 2016

Bây giờ là một giờ sáng. Tôi đang ở nhà, ở nhà của mình.

Nhật Minh của tôi đang ở nhà ba mẹ Trần. Có lẽ giờ này anh đang say giấc trên giường. Bảy tháng qua anh phải sống trong tù, ở trong tù, ai có thể ngủ ngon được chứ.

Tôi rất muốn nhìn thấy anh lúc này, rất muốn ôm lấy anh, rất muốn khóc trong lòng anh, rất muốn nói cho anh biết, tôi đã chờ đợi ngày này lâu đến thế nào.

Lúc anh được phóng thích, mọi người đều vui vẻ tới rơi nước mắt. Mẹ Trần xúc động chạy lên ôm chặt anh, ba Trần mắt cũng đỏ hoe vỗ vai anh. Ngay cả anh, dù gương mặt tiều tụy nhưng vẫn thấy được một nỗi xúc động trong đó.

Trong đầu tôi lúc đó không thể nghĩ được điều gì. Tôi đứng lặng yên nhìn anh, đến khi Nguyệt Anh huých tay tôi thì tôi mới phản ứng lại, nhận ra mình đang ở đâu.

Tôi đến gần anh, mọi người tự động nhường một lối cho tôi.

Tôi nghe thấy giọng mình nghẹn ngào nói với anh.

“Anh... chúc mừng anh trở về.”

Anh nhìn tôi.

“Cảm ơn.”

Một câu cảm ơn, tôi thấy trái tim mình như đóng băng, lạnh lẽo tới mức ngộp thở. Một câu cảm ơn, lạnh nhạt, lịch sự, độ cong khóe môi vừa phải, giống như nói với… một người quen bình thường.

Bàn tay tôi định giơ lên ôm anh liền buông xuống, bàn chân định tiến thêm một bước cũng rụt lại, tê dại như bị kim châm.

Nguyệt Anh đứng cạnh tôi vội nói:

“Chắc anh trai còn đang mệt mỏi, mọi người mau để anh ấy trở về nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng lại cơ thể chứ.”

“Phải, phải, mau trở về nhà. Mẹ sẽ nấu những món ngon nhất. Chúng ta trở về.”

Mẹ Trần cầm tay anh, anh khoác vai mẹ như an ủi.

Tôi nghĩ anh đang trong tù lại đột nhiên được thả ra, có lẽ còn chưa kịp quen, có lẽ sau khi trở về nhà, sau khi thích ứng lại với thế giới bên ngoài, anh sẽ trở lại là Nhật Minh ban đầu của tôi.

* * *

Ngọc Ánh cùng trở về với chúng tôi. Cô ấy là công thần, không có cô ấy, chúng tôi sẽ rất khó khăn giúp anh chứng minh vô tội.

Trên bàn ăn, mẹ Trần không ngừng gắp thức ăn vào bát anh, giống như muốn bù lại tất cả quãng thời gian anh khó khăn ở trong tù. Ba Trần hỏi về cuộc sống thời gian qua của anh, anh chỉ dùng vài ba câu đơn giản miêu tả lại, giống như đang kể chuyện của một người khác chứ không phải của chính anh. Anh vẫn như thế, dù trong hoàn cảnh nào vẫn giữ được sự trầm ổn vốn có của mình.

Tôi ngồi cạnh anh nhưng không nói câu nào. Niềm vui sướиɠ trong tôi quá lớn, đến nỗi không biết phải nói gì để bày tỏ. Những chuyện cần hỏi thì ba mẹ Trần đã hỏi hết. Còn chuyện của tôi và anh, tôi chỉ muốn nói riêng với anh.

Nguyệt Anh đang ăn chợt nói:

“Anh trai, sao anh không nói với Kiều Kiều câu nào vậy? Thời gian qua bạn ấy là người buồn bã nhất đấy, lúc nào cũng mong anh sớm trở về.”

“Vậy à?”

Anh chỉ nói một câu, không hề nhìn tôi. Nguyệt Anh định nói gì đó nhưng tôi đá chân cô ấy ngăn lại.

Ngọc Ánh hỏi chuyện anh, anh cùng cô ấy nói vài lời.

Bữa cơm cứ thế kết thúc trong sự im lặng của một mình tôi.

* * *

Tôi lật người trên giường, nhìn ra cửa sổ, ánh trăng le lói chiếu ánh sáng mờ nhạt, chiếc rèm cửa in bóng dưới sàn nhà.

Cả một ngày ở nhà ba mẹ Trần, tôi chỉ nói với anh được vài câu, anh đáp lời một cách lạnh nhạt, đối vởi tôi nở nụ cười xã giao. Đến khi tôi muốn nói chuyện riêng với anh thì anh đã kêu mệt mỏi rồi trở về phòng.

Mẹ Trần nói tôi vào theo anh, nhưng tôi thật sự thấy sự mệt mỏi trên gương mặt anh, tôi lắc đầu. Mẹ Trần giữ tôi ở lại, không hiểu sao lúc ấy tôi lại muốn về nhà. Ở nhà có vật dụng của anh, giống như anh vẫn đang sống cùng tôi.

Anh chỉ là chưa quen mà thôi, tôi tự nói với mình. Ngày mai khi anh đã nghỉ ngơi đủ, anh sẽ lại ôm tôi vào lòng, nói với tôi rằng anh đã trở về rồi, chúng tôi sẽ lại sống những ngày tháng ngọt ngào bên nhau.