Nhật Ký Cho Anh

Chương 10

Ngày 1 tháng 9 năm 2016

Hôm qua ngủ lại nhà ba mẹ Trần, cả đêm tôi mất ngủ, chỉ là vì chờ đợi ngày hôm nay, chờ đợi được gặp anh, Trần Nhật Minh.

Ngày ấy khi thời gian hết hạn hợp đồng của tôi với công ty Thiên Lộc sắp đến, tôi nói với anh về việc chuẩn bị ký tiếp hợp đồng mới. Tôi nghĩ rằng anh sẽ không có ý kiến gì, thật không ngờ anh lại nói tôi suy nghĩ lại, khuyên tôi nên tìm một công ty mới.

“Sao vậy anh? Em với Thiên Lộc hợp tác rất tốt mà.” Tôi không hiểu nhìn anh.

“Chuyển công ty có lợi cho sự phát triển của em. Hơn nữa bây giờ Thiên Lộc đang vướng vào vài tin tức không tốt, anh không muốn công việc của em bị ảnh hưởng.”

“Không phải em còn có anh đó ư, lo gì chứ. Nếu em chuyển công ty thì sao đi làm cùng anh được.”

“Anh chở em đi làm trước rồi quay lại công ty. Ngoan, anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”

“Em biết rồi. Em sẽ suy nghĩ kỹ. Anh, tối nay mình đi ăn lẩu nhé?”

Anh cười gật đầu.

Lúc ấy tôi chỉ cho rằng anh lo xa, công ty Thiên Lộc lớn như thế sao có thể nói có chuyện là có chuyện ngay được. Nhưng mấy hôm sau tôi mới biết, anh nói công ty vướng vào vài tin tức không tốt là đã giảm nhẹ sự việc lắm rồi.

Khi tôi đến công ty để nộp bộ ảnh cuối cùng thì thấy không khí trong công ty có vẻ rất khẩn trương. Mọi người trong văn phòng tôi cũng trầm lặng lạ thường.

Tôi hỏi chị Mai Lan bên cạnh:

“Mọi người hôm nay sao vậy chị?”

Chị Mai Lan nhìn ngang ngó dọc, thấy không ai để ý mới thần bí nhẹ giọng nói với tôi:

“Sáng nay thanh tra của cục thuế đến, chị nghe anh Lâm phòng kế toán nói có người tố cáo công ty ta trốn thuế. Sự việc không hề nhỏ đâu.”

“Trốn thuế? Sao lại có chuyện này được?”

“Chị cũng không rõ. Tin chính xác phải chờ hôm nay đội thanh tra đi kiểm tra mới biết được.”

Trốn thuế không phải là việc nhỏ, Nhật Minh của tôi là giám đốc tài chính, không biết anh hiện đang ra sao. Có lẽ anh đã nghe được tin tức từ trước mới ngăn không cho tôi tiếp tục ký hợp đồng với Thiên Lộc.

Cả ngày hôm ấy tôi làm việc không yên, lo lắng gọi điện cho anh nhưng không ai bắt máy. Công việc của anh tôi không hiểu, không thể giúp được gì cho anh, việc tôi có thể làm lúc này, chỉ là chờ đợi tin tức. Hôm ấy, cả đêm anh không về.

Sự việc diễn ra nhanh chóng và trầm trọng không ai ngờ được. Anh đã nhiều đêm không về nhà, mỗi lần tôi gọi điện anh chỉ dặn tôi tự chăm sóc cho mình, không cần lo cho anh rồi vội vàng ngắt máy.

Anh nói tôi không cần lo, làm sao tôi có thể không lo cho anh. Dù tôi làm về nghệ thuật nhưng cũng biết rằng trốn thuế rất nghiêm trọng. Sự việc phát triển lớn đến nỗi khắp các tờ báo, khắp các trang mạng đều là về tin tức Thiên Lộc đang bị điều tra về việc trốn thuế. Ngay cả bạn bè biết tôi làm trong Thiên Lộc cũng hỏi han về sự việc.

Hợp đồng giữa tôi và Thiên Lộc đã hết hạn nhưng mỗi ngày tôi vẫn đến tìm hiểu tin tức. Anh ngày càng mệt mỏi và tiều tụy, nếu không có tôi mỗi ngày mang thức ăn đến, có lẽ ngay cả ăn uống anh cũng không màng.

Tôi không giúp gì được anh, chỉ có thể ở bên tiếp sức cho anh, chăm lo cuộc sống hàng ngày của anh để anh chú tâm cho công việc, hy vọng chuyện này sẽ sớm kết thúc.

* * *

Thật ra từ rất lâu rồi, tôi luôn sùng bái Nhật Minh của tôi. Anh rất giỏi, thành tích học tập tốt, trong công ty được trọng dụng, mọi chuyện của tôi chỉ cần có anh đều được giải quyết ổn thỏa.

Chuyện ở Thiên Lộc tôi lo lắng cho anh, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần cho anh thời gian, anh sẽ như những lần trước, giải quyết mọi chuyện thật tốt.

Cho đến một buổi chiều chị Mai Lan gọi điện cho tôi:

“Kiều Kiều, anh họ… anh họ xảy ra chuyện rồi.”

Khi tôi đến cửa công ty, rất đông phóng viên, nhà báo đang liên tục chụp ảnh, liên tục đưa tin. Tôi gạt đám người chen lên phía trước. Đến khi tầm nhìn được thông thoáng, tôi sững sờ nhìn anh cùng hai người khác bị thanh tra và cảnh sát dẫn đi.

Anh nhìn thấy tôi, thoáng bất ngờ rồi quay sang nói gì đó với người cảnh sát bên cạnh. Tôi thấy người đó nhìn tôi rồi gật đầu với anh.

Anh gọi tôi qua một bên nói chuyện. Tôi vội vàng cầm tay anh.

“Anh, sao lại thế này? Em biết anh không làm gì mà. Sao cảnh sát lại đưa anh đi?”

“Kiều Kiều, về nhà đi, trời lạnh lắm.”

“Em đi cùng anh. Em không muốn về một mình.”

“Ngoan, Kiều Kiều. Anh có lẽ không về cùng em được nữa rồi.”

Anh mệt mỏi xoa hai mắt. Anh nhìn tôi, đưa tay vén lọn tóc xòa ra trước mặt tôi.

“Trời lạnh thế này em phải biết mặc ấm. Đến bữa nhớ ăn uống đúng giờ, đừng có mải chơi game mà quên ăn quên ngủ. Gội đầu xong phải sấy tóc ngay, có cảm lạnh cũng phải chịu khó uống thuốc. Nếu không biết loại thuốc nào thì gọi cho ba mẹ hỏi, đừng tự ý uống thuốc linh tinh biết không.”

“Anh…”

Anh đè ngón tay lên môi tôi, ngăn cản những gì tôi định nói. Tôi nghẹn ngào, chỉ có thể tiếp tục nhìn anh.

“Em bị đau dạ dày, cho nên không được ăn quá cay, một bữa không được ăn quá nhiều, nếu đói thì chia làm nhiều bữa nhỏ mà ăn. Mấy quán KFC, Lotteria gì đấy đồ ăn không có dinh dưỡng, nếu em lười nấu nướng thì sang nhà ba mẹ.”

Anh dừng lại, nhìn tôi như muốn nói thêm gì đó. Cuối cùng anh thở dài, vuốt nhẹ đôi mắt đã đỏ ửng của tôi.

“Kiều Kiều, em đã lớn rồi, phải biết tự chăm sóc mình biết không.”

Tôi hoang mang cầm chặt tay anh.

“Sao anh lại nói với em những lời đó? Nhật Minh, nếu anh lo cho em thì anh phải ở cạnh chăm sóc em. Em lười biếng, ham chơi, em không biết tự lo cho mình. Nhật Minh, em không biết làm gì hết.”

“Kiều Kiều…”

Anh cười, vẫn là nụ cười dịu dàng như bao lần anh dành cho tôi. Tôi không biết tại sao anh lại nói tôi phải tự chăm sóc mình, nhưng tôi biết rồi anh sẽ nói tôi đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, anh có thể giải quyết được.

Thế nhưng:

“…Chúng ta chia tay đi.”

Rốt cuộc thì, nước mắt tôi không nén được nữa, chảy dài hai bên má.

Chúng tôi yêu nhau tính đến ngày hôm nay được 3 năm 6 tháng 12 ngày. Chỉ mới hai hôm trước, ngày 8 tháng 3, anh mua một bó hoa thật to, tuy anh mệt mỏi nhưng lại rất có tinh thần. Anh nói với tôi “Anh yêu em!”.

“Chúng ta sẽ yêu nhau thật lâu, sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc. Có đôi khi em giận dỗi, chúng ta có thể cãi nhau, rồi khi một bên làm lành, chúng ta sẽ lại càng yêu nhau nhiều hơn. Em mong chờ ngày được mặc váy cưới, anh sẽ nắm tay em thực hiện hôn lễ, người thân bạn bè vui vẻ chúc phúc cho chúng ta.

Em sẽ nấu cho anh những món ăn thật ngon, khi anh đi làm về chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm. Anh sẽ rửa bát còn em dọn nhà. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau xem tivi, cùng nhau đi dạo, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau trải qua quãng đời hạnh phúc. Anh, em đã từng nghĩ rằng, những mơ ước đó của em, rồi sẽ được thực hiện.”

“Đừng khóc, Kiều Kiều. Cho dù có buồn như thế nào đi nữa, cũng đừng khóc vì anh. Nghe lời anh, phải sống thật tốt khi không có anh bên cạnh. Anh đã không giữ được lời hứa, anh xin lỗi. Quên anh đi, nhé!”

Anh không còn cười, anh buồn, anh biết tôi cũng rất đau, nhưng anh vẫn nhẫn tâm nói ra câu chia tay.

Tôi cố chấp nắm chặt tay anh, giống như chỉ có như thế mới khiến anh không rời xa tôi.

“Nhật Minh, em không muốn chia tay, dù anh có nói thế nào đi chăng nữa.”

“Kiều Kiều, buông tay thôi. Anh phải đi rồi.”

“Không, Nhật Minh!”

Anh nhìn tôi một cái thật lâu, vuốt ve đôi má đã lạnh đi vì gió và nước mắt. Và rồi, anh quay lưng, bước đi thật nhanh. Khi tay anh rời khỏi tay tôi, tôi biết rằng, tôi không thể giữ anh lại được nữa.

Anh theo cảnh sát lên xe, không quay đầu lại nhìn tôi một cái. Còn tôi cứ mãi đứng đó nhìn về phía anh xa dần, cho đến khi không còn nhìn thấy anh nữa, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cũng khuất dần.

Thời tiết tháng 3 nhưng vẫn còn rất lạnh, lạnh cơ thể, lạnh cả trong tâm.

Giây phút anh nói tiếng yêu sao đẹp đến thế. Đến nay, đã chỉ là hư không.