Chú Cá Đứng Đắn Oline Phá Án!

Chương 5

Ngày hôm sau, chính xác là hơn 6 giờ sáng, Ngu Thất đang ngủ say sưa thì đột nhiên cảm giác có người nhìn mình. Cậu chớp chớp mắt, tập trung nhìn kỹ.

Chỉ thấy một đứa bé loài người đang bò trên sàn nhà bóng loáng trong phòng khách, đối mặt với bể cá, đôi mắt to tròn nhìn cậu chằm chằm. Kì dị hơn nữa chính là cả người đứa trẻ đỏ bừng, dường như nhiệt độ cơ thể rất cao, đôi môi khô nứt, có chỗ còn rướm máu, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trông cực kỳ không bình thường.

Ngu Thất bật dậy, nhanh chóng bơi đến gần thành bể. Đứa trẻ vẫn còn khá nhỏ, dường như mới vừa tập đứng, bé run rẩy vịn bể cá đứng lên, dán mặt vào kính, tò mò nhìn chằm chằm Ngu Thất bên trong, vô thức phát ra mấy tiếng ê a ê a.

Ngu Thất men theo vách tường bơi vào trong góc, đứa trẻ cũng vịn bể cá đi theo, Ngu Thất lại thay đổi vị trí, bé con cũng theo sát, thậm chí còn vui vẻ a a hai tiếng, chắc là cho rằng Ngu Thất đang chơi với bé.

Nửa giờ sau, Ngu Thất cuối cùng cũng nhận ra đứa trẻ loài người kì lạ trước mặt không thể làm tổn thương mình, hơn nữa mùa hè trời mau sáng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trên người bé, thế nhưng không có cái bóng nào in trên sàn nhà.

Ngu Thất vẫy vẫy vây cá, đong đưa cái đuôi bơi tới trước mặt đứa trẻ, dường như bé con rất vui vẻ, vươn đầu muốn lại gần, kết quả là hai tay ngắn ngủn đang vịn bể cá trượt môt cái, lập tức mất đi điểm tựa. Cộp một tiếng, đứa trẻ đập đầu vào kính, Ngu Thất giật nảy mình, sợ tới mức vội vã bơi ra xa.

Đứa trẻ ngồi dưới đất, ôm trán òa khóc, nhưng chỉ mới gào lên hai tiếng đã ngừng lại, dường như bé không hề cảm thấy đau.

Vệ Thập Mệnh đang ngủ trong phòng thì bị tiếng động kia đánh thức. Anh vào phòng khách, dường như nhận ra được tiếng vang phát ra từ bể cá, vì vậy đi đến đó trước.

Ngu Thất nhìn cặp chân dài của anh xuyên qua người đứa trẻ, bé con đang ngồi trên mặt đất giống như ảo ảnh, Vệ Thập Mệnh không nhìn thấy, cũng không chạm vào được.

Vệ Thập Mệnh duỗi ngón tay thon dài đẹp đẽ gõ gõ bể cá, nhìn chú cá nhỏ đang ngơ ngác bên trong: “Quậy phá cái gì đó?”

Ngu Thất tự dưng bị đổ oan: “……”

Cá nhỏ trong bể phun ra một cái bong bóng như trả lời anh, sau đó nhàn nhã bơi đi.

Vệ Thập Mệnh kiểm tra phòng khách một lượt, không phát hiện thứ gì có thể phát ra âm thanh, mặc dù rất khó hiểu nhưng anh vẫn xoay người đi rửa mặt.

Vệ Thập Mệnh vừa đi, Ngu Thất liền vẫy đuôi bơi tới bên cạnh thành bể, tò mò nhìn đứa trẻ trên mặt đất, bé con cũng đang tròn mắt nhìn cậu, miệng phát ra mấy tiếng ê a.

Ngu Thất: “……”

Cậu giơ vây cá gõ lên mặt kính mấy cái, đứa trẻ dưới đất lại ngoan cường đứng lên lần nữa, vươn hai bàn tay mập mạp vỗ vào trước mặt Ngu Thất.

Ngu Thất phun ra một cái bong bóng.

Bé con: “A a a……”

Vây cá của Ngu Thất và bàn tay của đứa trẻ chạm nhau qua lớp kính thủy tinh, Ngu Thất kinh ngạc nhìn thân thể bé con dần dần trở thành thực thể, cảm giác hư ảo nhanh chóng biến mất, đồng thời đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ cũng tỉnh táo lại, dường như đã lấy lại trí tuệ và ký ức. Đôi mắt trong sáng dần trở nên sâu thẳm, tròng trắng hoàn toàn biến mất, đáy mắt hiện lên tơ máu đỏ rực, mà cơ thể đỏ bừng của đứa trẻ càng thêm nóng, trông như sẽ phát nổ ngay lập tức, cực kỳ kinh khủng.

Có tiếng bước chân truyền đến từ phòng ngủ, Ngu Thất còn chưa kịp phản ứng thì đứa trẻ trước mắt đột nhiên đứng thẳng lên, dường như đã trưởng thành chỉ trong chớp mắt. Sau đó dưới sự ngỡ ngàng của Ngu Thất, bé con bước đến, hôn chụt lên bể cá một cái.

Ngu Thất vội vàng lui về phía sau, thật sự dáng vẻ của đứa trẻ quá kinh khủng, ngay cả Ngu Thất không phải là người mà còn cảm thấy sợ hãi.

Trong khoảnh khắc trước khi Vệ Thập Mệnh tiến vào phòng khách, đứa trẻ đã biến mất không dấu vết. Vệ Thập Mệnh không hề hay biết gì, đi sang phòng bếp nấu bữa sáng.

Ngu Thất dựa vào vách trong của bể cá, ngẫm nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Ngay lúc đứa trẻ biến thành thực thể, Ngu Thất cũng cảm cảm giác được linh lực đang im ắng của mình cuối cùng cũng thả lỏng, sau đó nhanh chóng tăng lên, chứng tỏ thế giới này cũng tồn tại năng lượng, chỉ là cách hấp thu và chuyển hóa hơi đặc biệt một chút.

Ngu Thất bơi qua bơi lại trong bể cá, nóng lòng muốn xem tin tức tiếp theo về đứa bé chết vì nóng trong xe, bởi vì cậu có cảm giác thứ vừa nãy xuất hiện trong phòng khách chính là hồn phách của bé con kia.

Hơn nữa chuyện này rất có thể sẽ liên quan đến việc tu luyện sau này của cậu. Suy đoán trực tiếp nhất cũng đơn giản nhất chính là cậu có khả năng thúc đẩy sự phát triển của linh hồn ở thế giới này, ngược lại linh hồn có thể làm gia tăng linh lực của cậu.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán chủ quan, có đúng hay không, trong đó còn có quy tắc gì khác hay không đều cần phải xác minh thêm nữa.

Trong ánh mắt nôn nóng chờ đợi của cá nhỏ, Vệ Thập Mệnh chậm rãi rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng, ăn sáng, thậm chí sau khi ăn xong còn bớt chút thời gian thả mấy hạt giống hoa súng và cây thủy sinh vào bể.

Trong ánh mắt tràn đầy thắc mắc sao anh còn chưa đi của cá nhỏ, Vệ Thập Mệnh nhàn nhã cầm thức ăn cho cá, rắc một ít phía trên mặt nước, kết quả anh nghi hoặc nhìn cá nhỏ vung vẩy đuôi bơi ra xa.

Vệ Thập Mệnh sờ sờ cằm, chẳng lẽ là do chưa kịp thích nghi với nhà mới? Nghĩ vậy, anh lại rắc thêm một ít ngay chỗ cá nhỏ dừng lại, cậu tiếp tục nhanh chóng bơi đi, thậm chí còn hất một hạt thức ăn văng lên người anh, bộ dáng chán ghét không thôi.

Vệ Thập Mệnh đưa gói thức ăn cho cá lên mũi, muốn ngửi thử xem có vấn đề gì không, đương nhiên không hề phát hiện có mùi lạ. Anh nhìn về phía bể cá, phát hiện cá nhỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ.

Vệ Thập Mệnh lập tức đen mặt, con cá này sẽ không cho rằng mình muốn ăn chứ, có điều ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi, anh nhìn lại thì thấy cá trong bể đang thong thả bơi tới bơi lui, ánh mắt chán ghét vừa rồi dường như chỉ là ảo giác. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang những suy nghĩ sâu xa của Vệ Thập Mệnh.

“Alo.”

“Được, tôi biết rồi.”

“Ừ.”

Sau khi trả lời ngắn gọn mấy câu, Vệ Thập Mệnh cúp điện thoại, thay quần áo rồi ra ngoài.

Nhìn cửa phòng cạch một tiếng đóng lại, cá nhỏ trong bể vui vẻ nhảy lên khỏi mặt nước, nhào lộn hai cái rồi biến thành hình dạng người cá, dựa vào thành bể, cẩn thận lắng nghe. Rất nhanh, âm thanh khởi động xe vang lên, sau đó dần dần đi xa.

Ngu Thất nhảy ra khỏi bể, rơi bịch xuống sàn nhà, vẫy vẫy bọt nước vốn dĩ không tồn tại trên đuôi mình, bò tới gần bàn trà, nhảy lên rồi đáp xuống ngay bên cạnh chiếc điều khiển từ xa.

Cậu thuần thục mở tivi lên, vẫn là đài An Đô, có điều trên đó đang chiếu phim truyền hình. Ngu Thất hơi thất vọng, bò tới bò lui trên bàn trà hai vòng, sau đó lại cầm điều khiển lên nghiên cứu. Vì thế, rõ ràng trong nhà không có người nhưng lại truyền ra tiếng tivi, hơn nữa còn thường xuyên chuyển kênh, âm lượng cũng thay đổi không ngừng.

Hàng xóm ra ngoài tìm mèo hơi khó hiểu, không ngờ lúc này rồi mà thám tử Vệ còn có thời gian và tâm trạng xem tivi, nhưng cũng không sang chào hỏi mà tiếp tục đi tìm mèo nhà mình.

Trong phòng, Ngu Thất rất nhanh đã học được cách sử dụng tivi, đối với tộc Linh Tịch mà nói, trở thành thần tiên không phải là chuyện gì khó khăn, trí nhớ tốt bẩm sinh, đã gặp qua là không quên được, một cái tivi hiển nhiên không thể làm khó được Ngu Thất.

Bằng cách chuyển đổi giữa các kênh khác nhau, Ngu Thất đã có hiểu biết toàn diện hơn về thế giới này. Tạm thời đặt chuyện đứa trẻ kia sang một bên, cậu rất có hứng thú với tin quốc tế, khoa học kỹ thuật, khoa học xã hội, địa lý, pháp luật. Cậu nhanh chóng tiếp thu tin tức của thế giới này.

Ngu Thất nhanh chóng nhận ra thế giới này có điểm giống mà cũng có điểm khác với thời không Hoàn Mỹ. Nơi đây không thể tu luyện để trở thành tiên, mọi thứ đều dựa trên khoa học, khoa học là cơ sở để giải thích cho tất cả hiện tượng, cố gắng hết sức để cụ thể hóa mọi vật.

Nơi này lấy hành tinh làm đơn vị, chia thành trái đất và vũ trụ bên ngoài, mức độ hiểu biết về vũ trụ vẫn còn ở giai đoạn sơ khai. Tuy rằng con người đã xây dựng trạm không gian và có thể phóng tàu thăm dò, nhưng vẫn chưa phát hiện nền văn minh nào bên ngoài trái đất, thậm chí đến nay vẫn còn nhiều tranh cãi xoay quanh việc có tồn tại sự sống ngoài vũ trụ hay không.

Trái đất lúc này đang ở giai đoạn phát triển, mức độ khai phá đang vượt nhanh hơn mức độ bảo vệ. Con người đứng đầu trong các sinh vật, nghiên cứu và phát triển thế giới bên ngoài mạnh hơn tự phát triển bản thân, tuổi thọ trung bình không quá một trăm tuổi, giá trị vũ lực cao hay thấp cũng phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài, tự bản thân không có năng lực gì vượt trội.

Hành tinh Thương là tên gọi của tinh cầu này, bề mặt của nó được bao phủ bởi một lượng lớn tài nguyên nước, là hành tinh dựa trên carbon. Biết được đến đây Ngu Thất mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất nơi này rất giống với thế giới trước đây cậu từng sống, đồng thời cậu cũng có chút khát vọng với đại dương bao la kia, cậu không thể vĩnh viễn chôn chân ở bể cá nho nhỏ này được.

Ngu Thất khao khát được trở về thời không Hoàn Mỹ, nhưng đối với những thứ liên quan đến thời gian và không gian, ngay cả ở thế giới cũ cậu cũng chưa thể nắm bắt được, nói gì đến thời đại khoa học công nghệ này. Ngu Thất không thể không hạ thấp mục tiêu của mình, ví dụ như kiếm tiền nuôi sống bản thân hay tìm được phương pháp hấp thu linh lực.

Xem tivi suốt một ngày, cuối cùng Ngu Thất cũng đưa ra kết luận, ở thế giới này, bất kể muốn làm cái gì đều cần có tiền, nói cách khác là trao đổi tiền tệ. Bởi vì nơi đây không có linh lực, cũng không có cái gọi là tu vi cho nên mức độ giàu nghèo là thước đo quyết định năng lực và địa vị của một người, tuy rằng không phải tuyệt đối, nhưng phần lớn là như vậy.

Ít nhất bây giờ, với tư cách là một con cá đàng hoàng, cậu phải kiếm tiền để trả tiền thuê nhà, tiền điện nước, thức ăn và các chi phí khác. Ngu Thất nhìn quanh bể cá, nghe nói tiền thuê nhà tỉ lệ thuận với diện tích, không biết bể cá của mình một tháng phải trả bao nhiêu tiền, Ngu Thất nhăn mày suy nghĩ.

Lúc này, thám tử Vệ đang bận rộn bên ngoài hoàn toàn không biết cá nhà mình đang nghĩ cách để kiếm tiền trả tiền thuê nhà, thậm chí không lâu sau này, cá nhỏ còn sẽ nghiêm túc ngồi vào bàn trà cùng mình ký hợp đồng, ấn dấu tay. Đương nhiên, hiện tại Vệ Thập Mệnh còn đang bận túi bụi vì chuyện nhà họ An.