Edit: Samie
“Á...” Trên đầu truyền đến cảm giác đau nhói, giống như lưỡi dao đâm vào, thân thể Sở Cửu Ca khẽ lắc lư, ôm đầu kêu thảm một tiếng, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Ta gả cho Bắc Vương, ta muốn làm Bắc Vương Phi, ta muốn làm cho thái tử phải hối hận!
Đột nhiên trong đầu Sở Cửu Ca hiện lên câu nói này, giống như in vào trong não của nàng, thật lâu không tan đi.
Đây là chấp niệm của nguyên chủ, là tâm nguyện sâu sắc nhất của nàng ấy trước khi chết, mà nàng...
Khoảnh khắc đó, rõ ràng nàng cảm thấy ý thức lại lần nữa mơ hồ.
Đây là muốn nói cho nàng biết, muốn sống sót, nhất định phải làm theo ý nghĩ của nguyên chủ, gả cho Bắc Vương sao?
“Đáng chết!” Sở Cửu Ca khẽ nguyền rủa, nắm quyền thật chặt, khiến cho bản thân mình đứng vững, sau đó quay người đi về phía nội thành.
Về việc bao quần áo dưới chân cất giấu bao nhiêu vàng bạc?
Sở Cửu Ca cũng không thèm quan tâm...
Đường đường là thánh y nổi tiếng được nguyên thủ quốc gia vô cùng tín nhiệm, Sở Cửu Ca nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ thiếu tiền, cũng chưa từng đặt tiền vào trong mắt.
Hơn nữa trong bao quần áo này toàn thứ không đáng bao nhiêu tiền, Sở Cửu Ca quả thật không thèm để ý.
“Việc này, đây là có chuyện gì vậy?” Dân chúng nhìn Sở Cửu Ca một hồi đi ra ngoài, một hồi lại đi vào nội thành, nhất thời trợn tròn mắt.
Không phải Đại tiểu thư Sở gia muốn bỏ trốn sao?
“Tránh ra!” Không thể không vào thành, không thể không lấy chồng, Sở Cửu Ca vô cùng bực bội, ngữ khí tự nhiên cũng không tốt lắm.
Người vội vàng vào thành lúc sáng sớm, vây quanh xem náo nhiệt ở đây phần lớn là người bình thường, bị khí thế lẫm liệt của Sở Cửu Ca dọa sợ, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, lui ra theo bản năng, nhường đường cho Sở Cửu Ca.
Không còn người đứng xem náo nhiệt che chắn, nha hoàn áo hồng lần nữa bị bại lộ trước mặt Sở Cửu Ca: “Tiểu, tiểu thư...”
“Thứ phản chủ! Ta nhớ kỹ ngươi, ngược lại ta muốn nhìn xem, người đứng phía sau ngươi có quản sự sống chết của ngươi hay không.” Sở Cửu Ca lạnh lùng nhìn nha hoàn áo hồng, lúc nha hoàn áo hồng cho là Sở Cửu Ca sẽ gϊếŧ nàng ta, Sở Cửu Ca lại thu hồi ánh mắt, bước qua nàng ta...
“Tiểu, tiểu thư…Người muốn đi đâu?” Nha hoàn áo hồng phản ứng lại, Sở Cửu Ca đã chạy tới cửa thành.
Nha hoàn áo hồng thấy thế, nhanh chóng nhặt bao tải trên mặt đất lên, ôm vào trong ngực, đứng tại chỗ một lúc, khẽ cắn môi đi theo...
Đột nhiên tiểu thư trở nên thật đáng sợ, nàng ta rất muốn chạy, nhưng nếu nàng ta bỏ chạy, không làm tốt chuyện người kia giao phó, nàng ta nhất định sẽ chết.
Nàng ta nhất định phải làm lớn chuyện tiểu thư bỏ trốn, để cho nàng không gả được cho Bắc Vương.
Không biết là vì sợ hãi khí thế quanh thân Sở Cửu Ca, hay là vì biết được thân phận của nàng, người xếp hàng vào thành thấy Sở Cửu Ca đi tới, nhao nhao tránh ra, Sở Cửu Ca nhanh chóng tiến tới phía đầu hàng.
Nhưng ngay khi bước vào cửa thành, nàng bị quan binh thủ thành ngăn lại: “Cô nương, thẻ bài của ngươi.”
“Ta......” Sở Cửu Ca đang muốn giải thích thân phận của mình, một thớt bạch mã vội vã chạy tới, vung lên một đám bụi đất, ngừng lại trước mặt Sở Cửu Ca.
“Cảnh An, ngươi qua đây mà xem, đây có phải là người mà ngươi nói, khăng khăng một lòng với ngươi, không chịu gả cho Bắc Vương, sống chết muốn cùng ngươi bỏ trốn, Sở gia đại tiểu thư không?”
Nữ tử áo đỏ ngồi trên lưng bạch mã, một tay cầm roi ngựa, một tay kéo dây cương, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Sở Cửu Ca với ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt kia giống như là đang nhìn mấy thứ bẩn thỉu, đê tiện nào đó.
“Cô nãi nãi của ta, ngươi không thể chậm một chút sao, ta cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp ngươi.” Một thiếu niên cưỡi ngựa cao to phi tới, không bao lâu sau cũng giống như nữ tử áo đỏ, ngừng lại trước mặt Sở Cửu Ca.
Tuấn mã thở ra nhiệt khí, ép Sở Cửu Ca lui về phía sau một bước, cũng để cho Sở Cửu Ca thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên...