Thịnh Thế Thiên Kiêu

Chương 2: Uy Danh, Nàng Không Có Lựa Chọn

Edit: Samie

Tiền tài động nhân tâm!

Trước kia chủ tớ hai người Sở Cửu Ca núp ở xó xỉnh, xếp hàng vào thành, căn bản không ai chú ý tới hai người các nàng, bây giờ nha hoàn áo hồng này lại hô to rằng trên người các nàng có ngân lượng, lập tức bị một đám người xếp ở cuối hàng vây quanh không có ý tốt.

“Chuyện này là thế nào? Đây là đại tiểu thư nhà ai vậy? Muốn mang theo bạc bỏ trốn sao?” Mặc dù những người này nảy sinh lòng tham, nhưng thấy có quan binh ở cửa thành cách đó không xa, chậm chạp không dám động thủ.

Không còn cách nào, bọn hắn cũng không phải cướp bóc thổ phỉ gì, không thể hiên ngang bịt mặt cúi đầu, cứ thế cướp xong rồi chạy.

Thấy có người vây lại, nha hoàn áo hồng bỏ qua sợ hãi trong lòng, chạy xa khỏi người Sở Cửu Ca, lôi kéo người xung quanh đến xem náo nhiệt, cầu khẩn: “Van cầu ngươi, giúp ta một chút, tìm quan binh tới, đưa tiểu thư của chúng ta về, tiểu thư nhà chúng ta là...”

“Còn nói nữa, ta gϊếŧ ngươi.” Sắc mặt Sở Cửu Ca rất khó coi, theo thói quen, nàng sờ ngân châm cất giấu trên cổ tay, nhưng lại không sờ được cái gì.

Ngón út bàn tay trái trơ trụi, không có gì trên đó, chiếc nhẫn đuôi hoa mai cũng không còn!

Nhận thức được điều này khiến Sở Cửu Ca rất tức giận, chiếc nhẫn đó là gia gia truyền lại cho nàng, là biểu tượng của Sở gia, truyền thừa mấy trăm năm, bây giờ lại không còn nữa...

Mà nàng cũng không biết đã bị người khác cho ăn những gì, bây giờ vô cùng nhức đầu, mặc dù có ký ức, nhưng ý thức vẫn rất mơ hồ, người cùng cảnh tượng diễn ra ở trước mắt giống như hình ảnh đen trắng, nàng có thể nghe, có thể thấy, nhưng lại không thể dung nhập vào trong đầu...

“Cứu mạng, cứu mạng với, tiểu thư…Ngươi đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta mà.” Nha hoàn áo hồng bị dọa khi thấy Sở Cửu Ca bước lên phía trước, nàng ta trốn vào trong đám người, ngoài miệng vẫn hét to như cũ: “Tiểu thư, ta van người, chúng ta trở về đi thôi, nếu người không quay lại, khiến Bắc Vương biết được người muốn cùng người khác bỏ trốn, thì người sẽ không thể gả được, Sở gia chúng ta cũng sẽ gặp tai họa.”

“Cái gì? Bỏ trốn!”

“Bắc Vương? Đây là tiểu thư Sở gia, là người sắp gả cho Bắc Vương sao?”

“Nàng còn chưa chết? Không đúng, đây là nàng không chịu gả, muốn cùng người bỏ trốn? Nàng không sợ Bắc Vương gϊếŧ nàng sao?” Đám người vây quanh Sở Cửu Ca, lại liếc bao quần áo dưới chân nàng, nháy mắt thu lại tà niệm trong lòng.

Đây chính là đại tiểu thư của Sở gia, Bắc Vương Phi, bọn họ có gan lớn hơn trời, cũng không dám cướp đồ trên người Bắc Vương Phi, ai biết Bắc Vương có thể báo thù cho vị hôn thê của hắn hay không chứ?

Dù sao, Bắc Vương đã từng đơn thương độc mã xông vào hang ổ của thổ phỉ, gϊếŧ chết tên cướp đã bắt và gϊếŧ vị hôn thê thứ bảy của hắn, báo thù cho vị hôn thê.

“Van cầu các ngươi, giúp ta gọi quan sai tới, đưa tiểu thư chúng ta trở về, tiểu thư nhà chúng ta muốn bỏ chạy, từ trên xuống dưới nhà họ Sở đều phải gặp tai họa mất.” Nha hoàn áo hồng trốn sau lưng người khác, không dám nhìn Sở Cửu Ca.

Sở gia?

Ý thức của Sở Cửu Ca cuối cùng cũng rõ ràng, không bị ngăn cách một tầng sương mù, mơ hồ không rõ nữa...

Nghe được lời nói của nha hoàn áo hồng, Sở Cửu Ca cười.

Sở gia sẽ gặp nạn?

Nói đùa, Sở gia dẫm lên nguyên chủ, ăn bám Thái Tử, chỉ bởi vì nàng không gả cho Bắc Vương sẽ gặp tai họa sao?

Nếu thật là như vậy, nguyên chủ cũng sẽ không liều mạng cam chịu số phận, chấp nhận gả cho Bắc Vương.

Nghĩ đến sự oán hận của nguyên chủ đối với Sở gia, Sở Cửu Ca không chút do dự, quay người đi về phía ngoại thành.

Nàng không phải nguyên chủ, mặc dù nàng không tin lời đồn Bắc Vương khắc vợ, không thể lấy vợ, nhưng cũng không nghĩ sẽ gả cho Bắc Vương. Nàng một thân một mình đã quen, không muốn gả cho người khác, càng không muốn gả đến phía bắc sau khi mang tiếng bỏ trốn...

Nhưng, ngay khi nàng xoay người, đã xảy ra chuyện...