Edit: Samie
“Oanh!” Sau lưng bị một gậy nặng nề đánh vào, Sở Cửu Ca phát hiện chính mình lại bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy được...
Đại gia nó, tàn nhẫn như vậy!
Không phải chỉ là gả cho tên Bắc Vương đã khắc chết 8 vị hôn thê thôi sao?
Sở Cửu Ca nàng cũng đã đáp ứng gả đi, những người này còn muốn như thế nào? Nàng đói bụng hai ngày còn chưa đủ, bây giờ còn phải đánh nàng tới mức không thể tự sinh hoạt mới hài lòng đúng không?
Sở Cửu Ca đang muốn mắng chửi người, âm thanh mang theo tia chua xót của tiểu nha hoàn truyền đến bên tai: “Tiểu thư, tiểu thư... Người không thể làm như vậy. Sính giả làm vợ, bôn giả làm thϊếp. Người đường đường là thiên kim Sở gia, người không thể đi cùng người ta không danh không phận như vậy được.”
“Tiểu thư...... Ngày mai là ngày người xuất giá, người lại muốn bỏ chạy, Sở gia chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiểu thư, người không thể ích kỷ như vậy, Bắc Vương cũng không phải người dễ trêu chọc, nếu như hắn biết hắn sẽ gϊếŧ chết chúng ta, tiểu thư...... Nô tỳ van cầu người, thừa dịp chưa có người phát hiện, chúng ta mau đi về thôi.”
...
“Ta bỏ chạy...” Không cần suy nghĩ cũng biết, nàng bị người hãm hại.
Sở Cửu Ca nhịn không được khẽ nguyền rủa, âm thầm thở phào, không quan tâm đến đau rát trên lưng, gắng gượng bò dậy từ dưới đất.
Đường đường là đệ nhất thần y của Hoa Hạ, Sở Cửu Ca biết một gậy vừa rồi mặc dù không nhẹ, nhưng cũng không tổn thương đến gân cốt, cùng lắm thì trên lưng sưng đỏ, qua vài ngày sẽ tốt.
“Tiểu, tiểu thư...... Người, người không có...chuyện?” Nha hoàn mặc quần áo màu hồng đang quỳ bên cạnh Sở Cửu Ca kêu khóc ầm ĩ, thấy Sở Cửu Ca đứng lên, lập tức trợn tròn mắt, không dám tin nhìn nàng...
Tự nhiên nuốt vào từ “chết” đã lên tới miệng, đổi thành “chuyện”.
Không phải chủ tử đã nói, cho tiểu thư uống độc đan sao?
Sao lúc trước tiểu thư đã tỉnh lại một lần, bây giờ lại sống lại rồi?
Chẳng lẽ nàng ta còn phải đánh thêm một lần nữa?
“Ta không chết, ngươi rất sợ?” Mặc dù Sở Cửu Ca mới tỉnh lại trên thế giới này có ba ngày, vì ba ngày trước nàng vẫn ở trong trạng thái nửa hôn mê, không có bất cứ cảm giác gì đối với những chuyện bên ngoài.
Ba ngày này, thân thể của nàng giống như muốn tách đôi khỏi linh hồn, cơ thể nặng nề không thể khống chế, đầu óc cũng mê man.
Nàng mơ hồ biết mình chết, tuổi nhỏ thành danh, phong hoa vô song, bị người hãm hại. Trưởng bối khẳng định đệ nhất thần y của Hoa Hạ đã chết, bây giờ nàng là đại tiểu thư của Sở gia ở đông lâm.
“Không, không không, tiểu thư, người không có chuyện gì thì tốt rồi, tiểu thư, chúng ta trở về đi. Tiêu gia là danh gia vọng tộc, tiểu công tử của Tiêu gia chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không phải thật sự yêu thích người, hắn cũng sẽ không bỏ trốn cùng người, tiểu thư, chúng ta trở về đi thôi, thừa dịp Bắc Vương chưa phát hiện người bỏ trốn cùng người khác, chúng ta trở về nhé.” Khuôn mặt của nha hoàn áo hồng giống như bị dọa đến trắng bệch, nhưng mồm mép vẫn rất lưu loát, thậm chí còn lặng lặng muốn với lấy chiếc gậy gỗ vừa bị nàng ta vứt bỏ ở bên cạnh, muốn nhặt gậy gỗ nhặt lên, đáng tiếc...
Sở Cửu Ca bây giờ, sớm đã không phải Sở Cửu Ca lúc ban đầu.
“Rắc!” Sở Cửu Ca giẫm một chân lên bàn tay của nha hoàn áo hồng: “Làm sao? Còn muốn đánh ta thêm lần nữa à?”
“Không, không...... Tiểu thư, người hiểu lầm nô tỳ, nô tỳ cầm gậy gỗ là vì muốn tự vệ.” Nha hoàn áo hồng bị dọa đến mức không thể lựa lời, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, đợi đến khi nàng ta phản ứng lại, lập tức căng giọng hô to: “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, nô tỳ là muốn tự vệ. Chúng ta trở về đi. Trên người tiểu thư mang theo nhiều bạc cùng trang sức như vậy, nếu như bị người ta cướp mất thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, bạc cùng những trang sức này là đồ của nhị gia, chúng ta không hỏi mà lấy trộm, nếu để...”
“Bộp.....” Sở Cửu Ca đá một cước vào ngực nha hoàn áo hồng, “Ngươi! Đáng chết!”
Ở ngoại thành, dưới tình huống chỉ có hai người nữ tử yếu đuối như bọn họ, nha hoàn này hét to chuyện nàng có bạc như thế, không phải là muốn lấy mạng của các nàng sao?
“A...Tiểu thư”. Nha hoàn áo hồng bị Sở Cửu Ca đánh ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Sở Cửu Ca, cuối cùng cũng không nói bậy bạ gì nữa, nhưng mà...
Chậm rồi!