Tác giả: Minh Dạ
Hôm nay là ngày mùng một tháng bốn, là cái ngày tất cả mọi người đều có thể được nói dối. Vào ngày này tất cả đều có thể thoải mái vui vẻ bịa chuyện mà không cần phải lo lắng điều gì cả.
Và ngày này cũng chính là ngày kỉ niệm mười sáu năm tôi xuất hiện trên Trái Đất. Có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt quá, nên cả trường được nghỉ để kỉ niệm sự kiện này.
"Thật không ngờ ngày sinh nhật của tao lại được chú trọng đến thế! Vậy mà nhà trường lại cho học sinh nghỉ học để kỉ niệm ngày tao sinh ra đời. Quả nhiên, người đặc biệt thì cái gì cũng đặc biệt." Tôi than thở với thằng bạn thân họ Nguyễn tên Nam đang ngồi ăn sáng ở nhà tôi.
"Mày ngáo đá à? Hôm nay là Chủ Nhật, nghỉ học là chuyện đương nhiên mà!" Nó không hề nể mặt người anh em chí cốt gì cả, cứ thế chọc thủng giấc mộng đẹp của tôi.
Mẹ nó! Bạn thân à! Bạn có biết đùa không vậy, có cần phải nói thẳng ra như thế này không? Có biết tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc tuổi hồng không hả?
Hừ, bố mày dỗi rồi, không thèm nói chuyện với mày nữa! Sáng sớm đã đến nhà bố, bố còn chưa tính sổ thì thôi...
Mà khoan, cái này hình như là đêm hôm qua tôi nhờ nó mua hộ đồ ăn sáng rồi mang đến nhà tôi ăn chung thì phải?
Nhắc tới chuyện đêm qua, thằng Nam với mấy đứa khác tụ tập rủ nhau gọi video nhóm để chúc mừng sinh nhật tôi. Sự việc xảy ra vào khoảng không giờ không không phút (00:00), ngày mùng một tháng bốn. Hậu quả để lại là tôi đã giật bắn mình và lăn xuống dưới nhà, lúc ngồi dậy thì đầu bị đυ.ng trúng cái mép giường. Đến bây giờ "quả ổi" đấy vẫn treo trên đầu tôi.
Hành động của đám anh em khiến tôi rất cảm động, trong đó đan xen lẫn một chút cảm lạnh.
Tôi lần mò đến chỗ cái giường, trèo lên rồi trò chuyện một chút về cuộc sống tuổi hường với đám anh em. Tóm tắt nội dung câu nói của tôi như thế này.
Kính thưa các vị hảo hán! Các vị làm vậy khiến cho tại hạ rất cảm động, tại hạ rất biết ơn vì điều này. Nhưng mà, nhưng mà các vị hảo hán lần sau đừng có làm như vậy nữa, nhắn tin bình thường thôi! Chứ gọi điện thoại lúc nửa đêm tại hạ tưởng xã hội đen nào đến tống tiền!
Nghe xong lời tôi nói, thằng D, dân chuyên xem phim kiếm hiệp cổ trang, mới cày hết bộ "Tam Quốc Diễn Nghĩa" đưa ra ý kiến:
"Chẹp chẹp chẹp, không ngờ mày cũng có khí chất của người giang hồ phết nhỉ!" Nó chẹp miệng nói.
"Giang hồ thì đã là gì, tao còn giang sông giang suối nữa!" Tôi đáp trả một cách hùng hồn.
Hừ, cứ ở đấy mà bới móc bố mày, tưởng bố mày không nói lại được chắc!
Thằng D cũng không chịu thua, tiếp lời nói: "Vậy hả? Ghê nhỉ? Thế có dám show cái mặt lúc nửa đêm ra cho anh em xem không?"
Đù mé! Chắc chắn thằng này cố ý! Rõ ràng vừa nãy nó nghe thấy âm thanh cái đầu tôi "giao lưu" với mép giường, bây giờ nó bảo xem mặt để khịa tôi đấy à? Quả ổi giữa đầu!
Nhưng nếu không cho nó xem mặt chẳng phải là gián tiếp nhận thua rồi sao? Hôm nay là kỉ niệm ngày bản thân sinh ra đời, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được!
Với tất cả sự quyết tâm và lòng can đảm, tôi bật đèn lên, mở camera máy tính. May mà tôi ở phòng riêng, nếu không để mẹ biết nửa đêm tôi còn thức thì cái tương lai vốn đã mờ mịt chuyển sang tàng hình luôn.
Đám bạn, hay nói chính xác hơn là thằng D, sau khi thấy cục u nổi trước trán tôi, chúng nó cười ha hả.
"Bạn Nguyên đẹp 'chai' ghê!" Thằng A vừa cười vừa nói.
Nhìn cái giọng điệu chọc ngoáy vào nỗi đau của tôi kìa! Hoá ra tình anh em của chúng ta chỉ đến thế!
Tôi bực mình tắt camera, micro, quay sang gõ tin nhắn.
[Phong Nguyên đã lột xác thành công: Chúng mày không biết ở đấy mà cười trên nỗi đau của tao, tao biết tao đẹp trai rồi!]
[Nhà Nam đã hết muối: Bọn tao đang khen xã giao mà, mày không hiểu à?]
Hiểu cái mịa nó! Tôi muốn nhắn tin lại nhưng lười gõ chữ nên bật tạm cái micro lên giao chiến với bọn nó: "May cho chúng mày là tao có tâm hồn bao dung độ lượng, nên tao sẽ bỏ qua cho chúng mày."
Đầu bên kia truyền đến tiếng nói mỉa mai khinh bỉ của thằng B: "Tâm hồn gì? Tâm thần thì có!"
Cả đám lại cười ầm lên. Thằng Nam nhanh mồm nhanh miệng giải thích với chúng nó:
"Anh em ạ, thông cảm cho thằng Nguyên chút. Nửa đêm nên đầu óc nó bị phê đấy!" Nó nói bằng giọng hài hước, cợt nhả.
Có mày mới phê đấy! Thế này thà đừng giải thích còn hơn! Không nói gì không ai bảo đồng chí bị câm đâu!
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ phía ngoài phòng khách vang lên. Hình như mẹ tôi dậy uống nước. Tim tôi đập bình bịch, vội vàng chạy xuống tắt đèn, máy tính, chạy lên giường chùm chăn kín mít.
Tiếng bước chân bên bên ngoài nhỏ dần, có lẽ mẹ tôi đã trở lại phòng ngủ. Phù! May quá, mẹ vẫn chưa phát hiện! Tương lai đã được cứu rỗi!
Nhưng mà, cẩn thận không bao giờ thừa. Vì để ánh sáng chiếu rọi trên con đường thành công, và không để đám anh em thất vọng, tôi đã đưa ra sự lựa chọn cuối cùng: Nhắn tin qua Message.
[Phong Nguyên đã lột xác thành công: Anh em ạ, vừa nãy tao suýt bị mẹ bắt, nguy hiểm vãi!]
[Nhà Nam đã hết muối: Mày nói đúng thật! Tao cũng thấy nguy hiểm, chuyển qua nhắn tin đi!]
Từng câu từng chữ thằng Nam gõ ra khiến hai hàng nước mắt của tôi lăn dài trên má. Thực ra là ngáp ngủ nên nước mắt lăn dài trên má. Nhưng điều đó cũng không thể cản trở được sự cảm động đang dâng trào trong lòng tôi.
Đúng là anh em tốt của tôi! Quả thật không khiến tôi thất vọng! Nam ơi, tao rất tự hào về mày!
[Chuyên Văn bị trĩ: Ê chúng mày, hay là nhắn kiểu teencode đi, cho cute!]
[A đã gia nhập hội độc thân: Ô kê!]
Nằm đọc tin nhắn của bọn này mà tôi đã khóc vì cười. Bọn dở hơi, lớn đầu rồi cũng bày đặt cute! Tôi phải cho chúng nó thấy cute thực sự là như thế nào.
[Phong Nguyên đã lột xác thành công: Mày có cute đâu!]
[Chuyên Văn bị trĩ: Ơ, bạn nói thế là sỉ nhục tôi đấy! Quá đáng! Dỗi bây giờ!]
[Cao nhân đã tu tiên đắc đạo thành công: Thôi, chúng mày im hết đi! Tao mới cute, đến cả thở cũng thở ra mùi dễ thương cơ mà!]
[Cả nhóm:...]
Bạn ơi, phê cần chưa tỉnh à!
______________________________
Hoàn chương 49
01/07/2022