Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 11: Tiết mục văn nghệ

Tác giả: Minh Dạ

Sắp đến ngày ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, trường tôi đang học có phong trào thi đua thành tích học tập để chào mừng ngày này. Đồng thời, nhà trường cũng thông báo là mỗi lớp phải có một tiết mục văn nghệ.

Vì thế, giờ phút này đây, lớp chúng tôi đang tổ chức một cuộc họp để lựa chọn tiết mục và thành viên biểu diễn. Sau một hồi tranh đua gay cấn, cuối cùng, lớp chúng tôi cũng chọn được một tiết mục, đó là biểu diễn tác phẩm: Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn.

Và hai nhân vật chính được chọn sau một hồi đấu tranh đầy khắc khổ đó chính là Nguyễn Nam và Phong Nguyên tôi đây. Đặc biệt, tôi còn được chọn làm công chúa nữa!

Cái ma ma nó chứ! Ai mà thèm làm công chúa! À không, kể cả đóng kịch tôi đây cũng chẳng hề muốn rồi, lại còn bảo tôi đi làm công chúa nữa!

Vì thế, tôi quyết định nghe theo tiếng gọi của trái tim mà kiên quyết từ chối vai diễn này. Nhưng cuộc sống như muốn phản nghịch lại với tôi.

Khi tôi đưa ra yêu cầu hủy vai diễn này, cả lớp nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, những ánh mắt ấy như muốn xuyên thủng tôi thành trăm nghìn lỗ, như bản thân tôi là kẻ thù truyền kiếp của bọn họ vậy.

Với giọng điệu như quỷ đòi mạng ngoi lên từ âm phủ, lớp phó Bạch Nguyệt nói: "Cậu có ý kiến gì?"

"..." Ực, đáng sợ vãi! Sao trước giờ tôi lại không hề biết hot girl này lại đáng sợ như vậy! Khϊếp thật, mồ hôi lạnh của tôi chảy ròng ròng khắp lưng rồi.

Phản xạ của mồm tôi nhanh hơn não, tôi nghe thấy giọng nói run run của bản thân, kèm theo một chút gì đó không phục nhưng lại không thể làm được gì hơn: "Không, không có ý kiến..."

"Vậy thì hôm nay kết thúc ở đây, tiết mục của lớp chúng ta cứ nhiều vậy đi." Giọng nói trong trẻo của lớp phó vang lên, thế nhưng giọng nói ấy như một phán quyết tử hình dành cho tôi.

Thân hình tôi cứng đờ, cặp mắt vô hồn rỗng tuếch nhìn về phía đám bạn, như muốn nhìn ra tia hi vọng gì đó ở chúng nó.

Thế nhưng, dưới cặp mắt chờ mong của tôi, đám bạn ấy lại nhìn tôi với cái ánh mắt chứa những lời: Mày chấp nhận số phận đi, phản kháng không thay đổi được gì đâu!

Mợ nó! Anh em thế đấy! Tao đếu thèm làm anh em với chúng mày nữa! Bọn phản đồ!

...

Kể từ hôm đó trở đi, cứ mỗi khi kết thúc buổi học là tôi lại phải ở lại lớp để diễn tập. Trong quá trình tập luyện, có vài chuyện nho nhỏ xảy ra, ví dụ như bây giờ.

Lớp phó học tập với vẻ mặt không kiên nhẫn, lông mày nhíu lại, giọng nói mang theo sự tức giận cùng một chút thất vọng: "Rốt cuộc khi nào các cậu mới có thể tập xong đoạn này vậy hả?"

"Sao chúng tôi có thể làm như vậy được chứ? Hủy hoại hết cả một đời trong sạch của tôi đấy!" Tôi không phục lên tiếng nói, còn đấm vào lưng thằng Nam một cái để ra hiệu nó phối hợp với tôi.

Bạn nữ bên cạnh lớp phó bĩu môi mà mỉa mai: "Có gì mà hủy hoại trong sạch chứ, chỉ ôm có một cái thôi mà, bình thường lũ con trai các cậu còn ôm nhau như lũ đồng tính với nhau còn gì!"

Tôi không phục, cái bọn con gái này thì biết cái gì chứ: "Đấy là bọn tôi thể hiện tình anh em với nhau, cái gì mà đồng tính chứ, chúng tôi là tình anh em trong sáng được dựng lên bởi tình đồng chí cao cả và đẹp đẽ đấy!"

Bọn con trai bên kia cũng phụ hoạ theo: "Đúng đấy, mấy cậu không biết đừng nói lung tung, hủy hoại trong sạch của anh em chúng tôi đấy!"

Bọn con gái bên kia thấy mình thất thế, bèn ra đòn sát thủ cuối cùng: "Thế mấy cậu muốn đóng vai công chúa Bạch Tuyết hộ thằng Nguyên à?" Đám con gái vừa nói vừa nhìn bọn con trai với nửa con mắt.

"Không, không, không, chúng tớ làm sao mà đóng được vào vai này, chỉ có Nguyên là hợp nhất rồi, để người khác đóng lại hủy cả tiết mục của lớp!" Đám con trai thấy mình sắp vào đường cùng nên đứa này lại đùn đẩy cho đứa khác.

"Đúng đấy, đúng đấy!"

Tôi thấy đám anh em của tôi bắt đầu có hiện tượng phản bội, cảnh cáo bọn chúng một chút: "Con mẹ nó, chúng mày, tao là anh em của chúng mày đấy!"

Đại biểu đám con trai là thằng A lên tiếng: "Người anh em, thông cảm cho bọn này, tuy rằng chúng tôi cũng rất muốn giúp cậu nhưng chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng! Vì thế cho nên lần này cậu hãy vì hạnh phúc của toàn thể anh em mà chịu đựng đau khổ một chút!"

Trên mặt thằng A toàn là biểu cảm áy náy, nó nhìn tôi với ánh mắt đầy tội lỗi, tiếp tục cây nói vừa rồi: "Hãy mạnh mẽ lên, người anh em của tôi, chúng tôi sẽ mãi ở bên cạnh cậu!"

"..." Cái đếu! Toàn bọn phản bạn! Ông đây sẽ ghi nhớ cái ngày hôm nay!

Bên kia, thằng Nam vẫn luôn yên lặng, bỗng dưng lên tiếng: "Thằng Nguyên kia, tao gây thù chuốc oán gì với mày mà mày để bố mày đứng đây không được về nhà thế hả? Có ôm mỗi một cái thôi mà, cứ lề mề mãi, nhanh lên để bói mày còn về cày game!"

Cái bản mặt bĩu môi nhăn mày của nó khiến tôi cảm thấy muốn cho nó ăn hành một trận!

Mợ nó, mày có nghĩ đến cảm nhận của bố mày không hả? Bố mày phải chịu đựng trăm cay nghìn đắng để mà diễn cái vai này, còn mày thì chỉ game với game thôi!

Cuối cùng, hai đứa vẫn ôm nhau một cái và ra về dưới cái nhìn đầy nồng nhiệt của lớp phó + hot girl Bạch Nguyệt.

...

Đến ngày 20/11, tôi đứng trên sân khấu với bộ váy xùm xoè "màu hồng nam tính". Toàn trường trầm trồ. Tôi biết, sau ngày hôm nay, thanh danh trong sạch của tôi đi ngắm gà khỏa thân rồi!

___________________________

Hoàn chương 11

07/04/2022