Mười Lăm Lần Ngô Đồng Thay Lá

Chương 42: Kẻ thứ ba

Lục Hy Quân trở về nhà, anh bình tĩnh hết sức có thể. Bác sĩ Lưu căn dặn dù gặp chuyện gì, anh cũng phải cố gắng không bị kích động quá mạnh, nếu không thì bệnh sẽ chuyển biến nặng hơn, khi đó chỉ còn cách là phẫu thuật.

Lo sợ Cố Mộc Hoàn biết được, Lục Hy Quân mang hết giấy tờ khám bệnh cất giấu vào trong tủ, rồi cẩn thận khóa lại. Anh ngồi xuống giường rồi bần thần nhìn lên khoảng không mênh mông.

Tình yêu chỉ vừa mới chớm nở, anh chỉ mới mở lòng để đón nhận tình yêu thôi mà. Tại sao số phận của anh lại nghiệt ngã đến như vậy. Có lẽ dấn thân vào chốn thương trường cạnh tranh khốc liệt, đã làm cho bao nhiêu đối thủ nát cửa tan nhà. Bây giờ, quả báo thật sự đến với Lục Hy Quân, không chết dưới tay ai mà chết vì căn bệnh quái ác này.

Tại sao lại có chất độc này trong người? Là ai đã tàn nhẫn như vậy? Những câu hỏi như dằn xé tâm can của Lục Hy Quân. Anh gục xuống và khóc, đã từ lâu rồi anh không rơi một giọt nước mắt. Đối diện với cái chết đang đến gần từng ngày, từng phút, từng giây, Lục Hy Quân mới biết sợ, sợ sẽ không thể nào bên cạnh Cố Mộc Hoàn được nữa.

...

Cố Mộc Hoàn mở cửa bước vào phòng, Lục Hy Quân đang nằm ngủ. Hắn tiến chầm chậm đến bên cạnh giường, im lặng ngắm nhìn người yêu. Đôi mắt của Lục Hy Quân hình như hơi đỏ, chẳng lẽ anh đã khóc sao?

Thấy Cố Mộc Hoàn, Lục Hy Quân ngồi dậy, thật ra từ nãy đến giờ anh vẫn còn thức, nhắm mắt nhưng không thể nào vào giấc được.

- Sao hai mắt của em đỏ vậy?

- Lúc nãy em ra vườn, gió thổi nên bụi bay vào mắt thôi. Em hơi mệt nên nằm ngủ một chút.

Cố Mộc Hoàn kéo Lục Hy Quân ngả vào lòng mình.

- Em đang có chuyện gì buồn hả?

- Làm gì có.

- Em không giấu được anh đâu, nhìn qua ánh mắt của em là anh biết. Ánh mắt này hơn mười năm làm anh nhớ mãi...

Lục Hy Quân búng nhẹ ngón tay vào miệng Cố Mộc Hoàn.

- Điêu quá, hơn mười năm trước em làm gì có gặp anh.

Nhận ra mình lỡ lời, hắn vội sửa sai:

- À...nhầm...nhưng bình thường em có buồn vậy đâu chứ.

- Từ khi yêu anh, em mới biết buồn đó.

Cố Mộc Hoàn bồng Lục Hy Quân trên tay, hắn đi về phía nhà tắm.

- Tắm cho thoải mái, để anh bóp chân cho em.

- Ơ...khoan đã! Em chưa cởi hết quần áo ra mà! Anh định làm gì hả?

Mang Lục Hy Quân vào nhà tắm, Cố Mộc Hoàn cởi hết quần áo của anh ra, cởi luôn quần áo trên người hắn, rồi cả hai cùng vào bồn nước nóng thật dễ chịu.

...

Vũ Thiên ngồi ở phòng khách, hôm nay Cố Mộc Hoàn và Lục Hy Quân không có ở nhà. Cậu vừa lật quyển sách tiếng anh vừa đọc từng chữ một. Tiếp đến là quyển sách tiếng pháp, nhưng cậu làm gì biết một chữ nào, nên nhanh chóng hoa hết hai mắt.

- Vũ Thiên, anh Phi Khiêm đến rồi.

Phi Khiêm bước vào, nhìn thấy Vũ Thiên đang đọc mấy quyển sách nước ngoài thì cầm lên xem. Tiếng pháp đúng là khó khăn thật, ngay cả anh đang học cũng chật vật.

- Mà sao em đọc nhiều sách vậy?

- Anh không nhớ vài ngày nữa là ngày gì à?

Phi Khiêm nhớ ra, vài ngày nữa là lễ kỉ niệm ở trường.

- Lớp của em dự định là sẽ diễn một vở kịch nước ngoài, mà em lại phụ trách việc kịch bản. Em phải tham khảo từ trang phục đến văn hóa của thời xưa. Vừa trong sách, vừa trên mạng rồi em sẽ tổng hợp lại.

- Lẽ ra em nên làm về nghệ thuật mới đúng, bác sĩ có lẽ không hợp với em.

- Kệ em.

Tiếng chuông cửa lại vang lên, Lan Vy mở cửa thì có một cô gái bước vào. Không phải là Mẫn Nhi.

- A! Tường Vân!

Vũ Thiên giới thiệu:

- Đây là Tường Vân, bạn ấy cũng trong nhóm kịch của bọn em. Tường Vân, đây là Phi Khiêm, anh bạn "rất thân" của tớ, lớn hơn chúng ta một tuổi.

- Chào anh.

Không hiểu sao ánh mắt Tường Vân nhìn Phi Khiêm rất khác lạ, giống như là nhìn thấy người mình yêu. Nhưng Vũ Thiên không quan tâm, cậu kéo Tường Vân đến bàn học, rồi bàn tính chuyện gì đó.

- E hèm! Có cần anh giúp gì không?

- Có! Anh đến đây giúp bọn em đi!

Phi Khiêm bước đến, Vũ Thiên đưa ra một số ý kiến cho vở kịch của nhóm mình. Tường Vân cứ nhìn chăm chăm vào anh không chớp mắt. Vũ Thiên vỗ vào vai làm cô nàng tập trung trở lại.

- Tường Vân! Cậu bị trúng gió hả?

- Không...

- Chỉ còn không bao lâu nữa là đến ngày trình diễn rồi, cậu không tập trung là trễ tiến độ mất.

Tường Vân gật gật. Phi Khiêm nói:

- Hay là như thế này, em có đồng ý không?

Tường Vân nhanh miệng trả lời như máy tự động:

- Đồng ý!

- Còn thế này...

- Đồng ý!

- Vậy cái này thì...

- Đồng ý!

Vũ Thiên quát:

- Cái gì vậy hả? Hôm nay cậu lạ lắm đó Tường Vân. Định để nhóm chúng ta xấu hổ mới vừa lòng hay sao?

Phi Khiêm nói:

- Em cũng đừng nóng vội quá, từ từ rồi mọi việc cũng xong thôi. Tường Vân đang rất cố gắng để hoàn thành công việc kia mà.

- Đúng rồi đó. Vũ Thiên cậu...cứ bắt nạt tớ mãi thôi...

Vũ Thiên bây giờ mới thấy kì lạ trước thái độ của Tường Vân. Từ khi nhìn thấy Phi Khiêm thì thay đổi đến bất ngờ. Cô ta chỉ cười nói với anh, mà không hề để ý tới sự có mặt của Vũ Thiên.