Mười Lăm Lần Ngô Đồng Thay Lá

Chương 7: Hy sinh

Đêm qua, Cố Mộc Hoàn đưa Từ Hạ Nhiên về rồi lại nhanh chóng rời đi, chỉ nói là ông nội gọi anh. Nhìn vẻ mặt của anh khi đó, cậu cảm giác như có chuyện không hay xảy ra.

- Mộc Hoàn không biết đã gặp chuyện gì? Sao anh ấy không gọi cho mình?

Chiếc điện thoại được Cố Mộc Hoàn mua cho cậu, đến lúc này vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào của anh. Mỗi buổi sáng anh đều gọi cho cậu kia mà. Biết đâu anh đang bận thì sao? Từ Hạ Nhiên cảm thấy trong bụng nôn nao vô cùng.

Bỗng nhiên An Niệm chạy đến, câu nói của cậu làm cho Từ Hạ Nhiên như muốn ngất đi.

- Hạ Nhiên! Mẹ em bị một đám người bắt đi rồi!

Từ Hạ Nhiên rung rẩy hỏi:

- Ai...bọn họ là ai...?

- Họ tự xưng là người của Cố gia, rồi xông vào bắt mẹ đi mất rồi.

Diệp Tuyết Hoa và Tôn Hạo Phong ngỡ ngàng, là người của Cố gia sao? Chẳng lẽ là Cố Mộc Hoàn? Không thể nào, anh không thể nào làm chuyện đó được. Vậy thì là ai? Chẳng lẽ là...

An Niệm nói tiếp:

- Bọn họ trước sau gì cũng đến đây, em nghe họ nói là sẽ bắt anh về đó, Hạ Nhiên.

- Cái...cái gì...bắt anh...nhưng tại sao...?

Diệp Tuyết Hoa nói:

- Như vậy thì không ổn rồi, phải đưa Hạ Nhiên rời khỏi đây.

Rồi cô quay sang nói với Tôn Hạo Phong:

- Hạo Phong, anh hãy đưa Hạ Nhiên đi mau đi, em và An Niệm sẽ ở lại đây ứng phó.

- Không được! Anh không thể bỏ mặc em một mình.

Diệp Tuyết Hoa nắm chặt lấy tay của Tôn Hạo Phong, giọng nói như cầu xin:

- Nơi đây là "nhà" của em, em không đành lòng rời khỏi đây. Anh hãy thay em mà bảo vệ Hạ Nhiên. Hạo Phong, em xin anh...

- Anh...anh...

- Nếu để họ bắt được Hạ Nhiên, em không còn mặt mũi nào để nhìn trời đất này nữa. Anh đi mau đi, đưa cậu ấy đi ngay đi.

Tôn Hạo Phong đặt lên môi Diệp Tuyết Hoa một nụ hôn, rồi anh đứng quay mặt đi về một hướng khác, tránh để cho nước mắt rơi trước mặt của cô.

- Hạ Nhiên, cậu nhớ phải cẩn thận đó.

- Cảm ơn, Tuyết Hoa, người bạn tốt nhất cuộc đời tớ.

Từ Hạ Nhiên không kiềm được mà rơi nước mắt. Diệp Tuyết Hoa đã không ít lần hy sinh vì mọi người, quên bản thân để lao vào dầu sôi lửa bỏng. Nếu bọn người đó nhẫn tâm, thì Diệp Tuyết Hoa sẽ ra sao đây?

- Tớ sẽ không sao đâu, cùng lắm là bị bọn họ đánh một trận thôi, hihi.

- Hai người đi nhanh đi, ở đây lâu không tiện l.

An Niệm đưa Từ Hạ Nhiên và Tôn Hạo Phong đi ra bằng một lối khác, tránh trường hợp đi bằng cửa trước sẽ chạm mặt với đám người của Cố gia. An Niệm lo lắng hỏi Diệp Tuyết Hoa:

- Còn mẹ của em, phải tính sao đây?

- Họ bắt cóc dì, có lẽ là để gây áp lực với chúng ta thôi. Em tìm cách đưa bọn trẻ ra khỏi đây trước, chị sẽ ứng phó.

- Vâng.

An Niệm đưa bọn trẻ ra ngoài bằng lối ra khi nãy. Đúng như dự đoán, một đám người áo đen hùng hổ xông vào, tên cầm đầu với vết sẹo trên mặt chỉ tay vào mặt Diệp Tuyết Hoa hỏi:

- Hạ Nhiên đâu rồi?

- Cậu ấy không có ở đây!

Diệp Tuyết Hoa cứng rắn trả lời, cô để An Niệm đứng ở sau lưng mình. Tên mặt sẹo hỏi tiếp:

- Vậy cậu ta đâu rồi?

- Tôi không biết!

- Đừng nói dối nữa! Chắc chắn là mày biết cậu ta ở đâu!

- Các người tìm Hạ Nhiên để làm gì?

Tên mặt sẹo trả lời:

- Ngài Cố gọi Hạ Nhiên đến có một chút việc.

- Nếu là chuyện nhỏ, tại sao lại gọi cả một đám người như vậy? Ông ta chắc chắn có ý xấu!

Tên mặt sẹo cười nhếch môi.

- Mày nghĩ đúng rồi đó. Không chỉ tìm Hạ Nhiên, mà ngài ấy còn muốn san bằng cô nhi viện này nữa.

Mặt của Diệp Tuyết Hoa hiện lên nỗi căm phẫn.

- Hạ Nhiên đã đắc tội gì với các người? Tại sao lại muốn hại cả những người xung quanh chứ?

- Vì bọn mày xui xẻo thôi. Ngài Cố muốn cắt hết những sợi dây liên kết giữa bọn mày và Cố thiếu gia. Còn Hạ Nhiên, sớm muộn gì cũng bị hôn thê của Cố thiếu gia xé xác.

- Hôn thê?

- Phải, hôn thê của Cố thiếu gia là một tiểu thư xinh đẹp, phận trôi nổi như Hạ Nhiên chỉ làm dơ bẩn chân người khác!

Diệp Tuyết Hoa tức giận đấm mạnh vào tường.

- Khốn nạn! Khốn nạn!

Tên mặt sẹo xông đến đấm Diệp Tuyết Hoa một đấm, làm cho cô choáng váng mà ngã xuống nền nhà. Một tên khác xông đến siết chặt tay của An Niệm, vẻ mặt thèm khát như một loài thú dữ trước con mồi béo bở.

- Đại ca, thằng nhóc này rất "ngon" đó.

- Được, bắt nó về với mẹ của nó, giam lại cho đến khi nào tìm được Hạ Nhiên rồi tính sau.

Diệp Tuyết Hoa đứng dậy và giành lại An Niệm về phía mình.

- Đừng hòng chạm vào em ấy. Muốn gì, cứ bước qua xác của tao trước đã.

- Được! Ra tay đi!

Một tên cầm roi quất ngựa bước ra, không chậm trễ liền quất một roi vào vai của Diệp Tuyết Hoa. Bị đánh bất ngờ, cô đau đớn níu chặt vết thương. Lần lượt, từng đợt roi quất tới tấp về phía Diệp Tuyết Hoa, ban đầu còn né được, nhưng rồi lại bị trúng vào chân và lưng, cô không chịu được mà quỳ xuống đầy đau đớn.

- Đừng cố nữa! Bắt thằng nhóc đó đi.

Hai tên thuộc hạ kẹp chặt An Niệm lại rồi kéo đi, cậu gào thét kêu cứu:

- TUYẾT HOA! CỨU EM! CỨU EM! THẢ TÔI RA! THẢ TÔI RA!

Diệp Tuyết Hoa bất lực nhìn An Niệm bị bắt đi. Bọn thuộc hạ cùng với tên mặt sẹo cười phá lên.

- Im hết đi! Hãy im đi bọn sói dữ! Tao nguyện liều chết với bọn mày!

- Được! Tao sẽ cho mày toại nguyện!

Tên kia lại cầm roi và quất vào người Diệp Tuyết Hoa, máu đỏ thấm ướt vào áo, vết thương chằng chịt khắp nơi trên cơ thể. Cô đau đớn không còn đủ sức để đứng dậy nữa. Hình ảnh của Tôn Hạo Phong lúc này, bỗng chợt hiện về trong tâm trí của cô.

- Hạo Phong...hãy tha lỗi cho em...em không thể giữ được lời hứa...làm vợ của anh rồi...

Chưa bao giờ Diệp Tuyết Hoa khóc nức nở trước mặt người khác. Nhưng trong giây phút nãy, có thể một lát nữa thì cô và Tôn Hạo Phong âm dương cách biệt. Nghĩ đến điều đó, Diệp Tuyết Hoa rơi nước mắt, đau đớn thể xác, đau đớn cảnh biệt ly với người yêu. Nhưng ít ra, bọn trẻ ở cô nhi viện này tạm thời đã an toàn rồi, Diệp Tuyết Hoa cũng cảm thấy yên dạ.

- Mày còn lời gì muốn nói nữa không?

Diệp Tuyết Hoa không nhìn về phía bọn chúng nữa, cô dập đầu lạy ba lạy, miệng thì thầm:

- Dì Châu, con cảm ơn công lao nuôi dưỡng của dì, dẫu lát nữa đây không còn trên cõi đời, con cũng không bao giờ quên. Hạ Nhiên, được làm bạn thân của cậu, là niềm vui mà tớ quý trọng nhất. Hạo Phong, em yêu anh, đến chết vẫn yêu anh, nếu như em không còn, anh hãy quên đi nỗi đau khổ mà sống thật hạnh phúc nhé...

Diệp Tuyết Hoa gượng chút sức lực cuối cùng, cô lao đến đung tay chọc vào mắt tên mặt sẹo. Hắn đau đớn hét lên, còn cô thì nở một nụ cười thật thỏa mãn.

- Đồ chó! Mày chết đi!

Một tên thuộc hạ cầm súng lên bóp cò. Đoàng! Viên đạn đã trúng vào ngực của Diệp Tuyết Hoa.

- Hạo Phong...Hạ Nhiên...vĩnh...biệt...

Hắn chĩa súng vào đầu của Diệp Tuyết Hoa, nổ thêm một phát súng oan nghiệt nữa...chính thức kết thúc cuộc đời của cô...

Bọn thuộc hạ tẩm xăng thiêu rụi mọi thứ trong cô nhi viện, kể cả thân xác của Diệp Tuyết Hoa cũng trở thành mồi cho ngọn lửa đỏ...