Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 52: NG

Sau khi đã hoàn thành xong tất cả các khâu chuẩn bị, việc quay phim cũng chính thức bắt đầu.

Quay phim không giống với chụp ảnh, nó không theo một trình tự nhất định nào đó, ví dụ như hôm nay, sẽ quay cảnh Bội Sam gặp lại Minh Thành trước.

Việc này cũng gây không ít trở ngại tới các diễn viên...

Đợi Bạch Gia Thi và Phó Từ thay đồ đi ra, Thẩm Minh vẫy tay gọi họ qua đây, phổ cập kiến thức diễn cho bọn họ, dù gì hai người cũng là người mới: "Cảnh diễn này nhìn nhẹ nhàng nhưng thật ra lại cần nhiều cảm xúc nhất...cho nên hai người nhất định phải phát huy toàn bộ khả năng diễn xuất của bản thân, kể cả một ánh mắt cũng phải có hồn, chạm đến trái tim của khán giả...biết chưa?"

Phó Từ và Bạch Gia Thi ngoan ngoãn hô đã biết.

Thẩm Minh nói nửa ngày, nghe được đáp án mong muốn thì vỗ vai hai người một cái: "Tốt tốt, năm phút nữa bắt đầu quay."

Phó Từ mắt thấy Bạch Gia Thi chuẩn bị đi thì níu lấy tay cô, song lại nhanh chóng bỏ ra...khuôn mặt hơi đỏ lên: "Lát nữa chúng ta cùng cố gắng."

Bạch Gia Thi gật đầu: "Ừ."

Phó Từ nhìn biểu tình lạnh nhạt của cô, trong lòng không khỏi hụt hẫng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô chỉ nhất thời giận dỗi hắn, đợi vài ngày nữa nhất định sẽ chủ động nói chuyện.

Tô Nguyệt ngồi một bên thu một màn này vào trong mắt, cô ta cố kìm nén lại lửa giận...

"Được rồi, tất cả chuẩn bị!" Thẩm Minh hô to một tiếng.

Cùng với lời Thẩm Minh nói, mỗi người bắt đầu vào vị trí của mình.

“Action!”

Trong phòng yến tiệc, ánh đèn lung linh huyền ảo, các món ăn được trang trí bắt mắt ngon miệng.

Xung quanh người thì tranh thủ bàn chuyện hợp tác với nhau, người thì bận rộn hàn huyên với bạn cũ đã lâu ngày không gặp, không khí vui vẻ, hài hoà...

Vị MC phía trên sân khấu hô to lôi kéo sự chú ý của mọi người: "Cảm ơn các vị quan khách đã có mặt tại đây, hôm nay chủ tịch Bội có chuyện quan trọng muốn thông báo."

Cả khán phòng bỗng chốc hồi hộp, im lặng đợi chờ...

"Ông ấy sẽ chuyển giao toàn bộ tài sản cho con gái nuôi của mình-Bội Sam."

Trong phút chốc mọi người bị đứng hình, sôi nổi bàn tán với nhau.

Bỗng bóng dáng một người phụ nữ thướt tha, uyển chuyển đi xuống cầu thang.

Khác với những người phụ nữ ở đây, cô không mang những chiếc váy, bộ đầm quý phái sang trọng mà lại lựa chọn áo dài truyền thống.

Một chiếc áo dài cách tân tay ngắn màu trắng, mỗi một cánh hoa vải đều được may cắt gọn gàng, uốn cong mềm mại, hạt cườm lấp lánh được đính kết xung quanh, hình hoa bên trên được thêu tỉ mĩ, mái tóc dài được búi gọn lên bằng một cây trâm cài, bên tai đeo một đôi khuyên tai pha lê óng ánh nổi bật lên làn da trắng như sứ.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sắc mặt cô không có chút biến hóa nào.

Lúc này dựa theo kịch bản, ánh mắt Bạch Gia Thi thay đổi quét qua tất cả mọi người dừng lại ở Phó Từ, như có như không mà cười nhẹ một cái, thu hút quyến rũ đến vô hạn. Khoảnh khắc đó mọi người ở trường quay đều phải nín thở, ánh mắt đều tập trung vào cô, như thể người bị hút hồn không phải Phó Từ mà là họ...

Phó Từ bị nụ cười của Bạch Gia Thi làm cho ngây người, nhất thời quên mất tiếp theo phải làm gì.

Nằm ngoài dự đoán, tất cả đều cho rằng có khả năng cảnh này là NG*** nhưng mà là Bạch Gia Thi NG, không nghĩ tới người bị NG lại là Phó Từ.

NG là viết tắt của từ no good hoặc not good. NG có nghĩa không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác như chưa đạt yêu cầu. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.

Cả phim trường đều bị ngây ngốc, mãi đến khi Thẩm Minh hô to: "Tất cả điều chỉnh lại tâm trạng, mười phút nữa bắt đầu.", mọi người mới bừng tĩnh.

Tống Lập Thành ở bên kia cũng nhìn qua bên này, bị nụ cười của cô thu hút đến mức không thèm kiêng dè nhìn chằm chằm cô như thể muốn nuốt cô vào trong bụng.

Ngay cả Mạn Hi đi tới cũng không nhận ra, mãi đến khi Mạn Hi đập vào vai anh một cái thì anh mới bừng tĩnh vội giời đi tầm mắt.

"Nhìn say đắm như vậy, Không sợ bị chụp lại sao?"

Tống Lập Thành không đáp.

"Công nhận là em ấy xinh thật."

"Ừ." Lúc nói câu này nét mặt Tống Lập Thành trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Mạn Hi nhìn Bạch Gia Thi ở phía xa, dường như cô cũng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, quay người qua nhìn thấy Mạn Hi thì gật đầu chào hỏi.

Ấn tượng của cô đối với vị ảnh hậu này rất tốt.

Mạn Hi mỉm cười lại với cô, đợi đến khi cô quay mặt đi thì ánh mắt Mạn Hi lại sâu thêm vài phần

...

Phó Từ quay về chỗ ngồi, uống nước trợ lí đưa cho, sau đó tự bản thân kiềm chế lại, từ từ bình tĩnh.

Từ lần thử vai đợt trước, Thẩm Minh đã biết kĩ thuật diễn của Bạch Gia Thi không phải tầm thường, nhưng không ngờ lại có sự chênh lệch lớn như vậy.

Ông suy nghĩ một chút, tự mình tới tìm Phó Từ phổ cập lại cách diễn một lần nữa.

"Cảnh này...đến lúc đó cậu cố gắng đừng ngây người ra là được, phải cố gắng bình tĩnh nhìn lại Gia Thi, biểu cảm cũng phải tự nhiên hết mức, tưởng tượng ra đó là người cậu thích lần đầu tiên gặp nhau. Hiểu chưa?"

Phó Từ dường như đang suy nghĩ đề nghị của Thẩm Minh, lát sau gật đầu: "Đã biết Thẩm đạo!."