Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 47: Bị bệnh

Tối hôm qua cô chuẩn bị đồ đạc cả một buổi tối, ngủ không đủ giấc nên giờ chỉ muốn nhanh chóng chụp xong phần của mình rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên Tô Nguyệt tới gần: "Phó Từ mãi mãi là người của tôi, cô cứ chờ xem."

Bạch Gia Thi khựng người lại, quay người qua cười một tiếng: "Tôi sẽ chờ xem."

Tô Nguyệt nghe xong thì hừ lạnh: "Cô tốt nhất nên lo cho bản thân mình đi, đừng tưởng dựa vào cái nhan sắc của bản thân để vào đoàn phim rồi vênh váo, đây không phải là bộ phim bình thường! Đến lúc đó bị khán giả mắng còn ảnh hưởng tới tất cả mọi người!"

Bạch Gia Thi cúi người nói nhỏ vào tai cô ta: "Giám đốc Kỷ thật biết chọn người, Kỷ phu nhân chắc phải tự hào lắm."

Nói xong cũng không đợi cô ta phản ứng, trực tiếp đi qua.

Tô Nguyệt sững sờ tại chỗ, mặt cô ta không thể che giấu được sự xấu hổ và sợ hãi, chuyện cô ta dùng quy tắc ngầm chỉ có một số người biết, đạo diễn chắc chắn sẽ không tự mình nói ra, như vậy không những mất một phần đầu tư mà còn ảnh hưởng tới cả bộ phim.

Cô ta nhìn về hướng Bạch Gia Thi, nhìn khuôn mặt tươi cười đó chỉ muốn xé nát nó ra, cô ta trước giờ chưa từng để Bạch Gia Thi vào mắt, cô ta luôn cho rằng Bạch Gia Thi mãi mãi sẽ luôn thấp hơn mình một bậc, thế nhưng đến bây giờ mới nhận ra trước nay đã quá xem thường cô...

Nhϊếp ảnh gia vừa chụp xong cho Phó Từ, gật đầu hài lòng...

Khi nhìn thấy Bạch Gia Thi đi tới, nhϊếp ảnh gia liếc nhìn một cái, hai con ngươi sáng lên.

Lúc trước nghe đạo diễn nói Bạch Gia Thi nhận vai Bội Sam, mọi người có chút không yên tâm, nhϊếp ảnh gia còn nghĩ tại sao đạo diễn lại chọn một bình hoa tới, vậy không phải sẽ phá hỏng danh tiếng nghiêm khắc của ông sao? bây giờ thì đã biết.

Nhϊếp ảnh gia kêu cô vào vị trí, chuẩn bị chụp thử.

Camera nhắm đến Bạch Gia Thi, khuôn mặt cô liền thay đổi, ánh mắt dưới chiếc mũ lưới hoàng gia ẩn hiện, đôi môi đỏ mọng cười mỉm...

Từ cử chỉ đến khuôn mặt đều thể hiện được khí chất khó ai bì được, không ngoa khi nói đây chính là Bội Sam hàng thật giá thật...

Nhϊếp ảnh gia định thử chụp vài tấm để Bạch Gia Thi thích ứng trước, dẫu sao cũng là lần đầu cô chụp, thế nhưng căn bản Bạch Gia Thi nắm bắt rất tốt, hệt như một người đã vào nghề rất lâu.

Cực kì nổi bật!

Nhϊếp ảnh gia xem lại mấy tấm hình, nhịn không được cảm thán...

Buổi chụp hình của Bạch Gia Thi dự kiến kết thúc rất lâu thì lại mất rất ít thời gian để hoàn thành.

Cô chào tạm biệt mọi người rồi trở về khách sạn.

Hân Nghiên đã chuẩn bị phòng ốc xong xuôi, hợp tình hợp lí xếp phòng cô và Phó Từ cạnh nhau.

Đương nhiên Bạch Gia Thi không biết điều này.

Lúc vào phòng nhìn thấy Vân Hi đang tán gẫu với ai đó, vẻ mặt dào dạt xuân tình.

Bạch Gia Thi không làm phiền cô ấy, tự lấy đồ rồi vào phòng tắm rửa.

Sau khi tắm xong ra ngoài, liền nghe giọng nói nũng nịu vang lên: "Em không muốn ăn~"

Lông tơ Bạch Gia Thi dựng đứng lên, đi ra ngoài làm vẻ mặt quỷ với cô ấy, Vân Hi đỏ mặt vội vàng cúp máy.

"Nói chuyện với vị nhà cậu xong rồi?" Cô tiện tay bóc một gói snack ra ăn.

"Ừm...Ơ cái đó không được ăn." Vân Hi nhìn thấy cô cầm gói snack ăn thì hoảng hốt.

"Không sao đâu mà, chỉ một gói thôi."

"Thật hết cách với cậu."

"Hì hì."

"À, anh yêu nhà tớ bảo Tống ảnh đế hình như đang sốt thì phải."

"Hả? Sao lại sốt?"

Vân Hi nhún vai tỏ vẻ không biết.

Bạch Gia Thi lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.

[ Anh bị bệnh à? ]

Sau mấy phút không thấy anh trả lời, thầm nghĩ chắc là do anh ngủ rồi.

Cô tắt điện thoại, không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi, nhưng khuôn mặt không giấu được sự lo lắng.

Vân Hi đập tay cô, giọng điệu ngả ngớn: "Sao! Lo lắng hở? Thích người ta rồi chứ gì."

Bị nói trúng tim đen, Bạch Gia Thi vẫn bình tĩnh: "Có người hôm trước vừa mắng mỏ người ta xong hôm sau đã gọi anh yêu."

Vân Hi lắc đầu, vẻ mặt vô tội "Hông biết, hổng có nhớ..."

Bạch Gia Thi khinh thường khịt mũi, lúc sau lại nhẹ nhàng nói: "Tớ thích anh ấy."

Vân Hi mơ màng: "Anh nào?"

"Tống Lập Thành!"

Cũng không ngoài dự đoán lắm, Vân Hi gật đầu: "Vậy cậu tính sao?"

"Đợi đóng xong bộ phim sẽ tỏ tình."

"Trực tiếp như vậy?" Vân Hi hoảng sợ.

"Ừm, ngồi chờ đến bao giờ, đôi khi phải biết chủ động."

"Ok, tớ luôn ủng hộ cậu."

Di động bên cạnh cô đột nhiên rung lên, hiển thị người gọi là Tống Lập Thành cô liền chột dạ, vừa mới nhắc tới người ta, người ta liền gọi tới.

Vân Hi bảo cô ấy đi ra ngoài mua đồ, nhường lại không gian cho đôi trẻ.

Cô cười khổ, thay đổi tư thế, kết nối video.

Phản chiếu là hình ảnh người đàn ông đang dựa vào thành giường, mặc áo ngủ màu xanh đậm, xương quai xanh gợi cảm lộ ra...

"Tống Lập Thành?" Cô nhỏ giọng thăm dò.

"Ừm..." Bởi vì bị bệnh, giọng nói anh càng trở nên trầm thấp, gợi cảm hơn.

Hai người không ai mở lời tiếp, nhìn ngắm đối phương qua màn hình di động.

"Ăn cơm chưa?" Sau cùng anh mở miệng hỏi.

"Đang ăn...snack." Cô ngượng ngùng nói.

Người đàn ông nhướn mày: "Mau đi ăn cơm."

"Đừng nói về em nữa, sao anh lại bị bệnh?"

"Không may bị dính mưa."

"Không cẩn thận gì cả! Đợi em một lát."

Anh còn đang muốn hỏi cô đi đâu, đã nghe thấy giọng nói dứt khoát của cô: "Không được cúp máy!"

Người đàn ông cười khẽ, nghe lời giữ điện thoại.

Hơn năm phút sau, Bạch Gia Thi xuất hiện trước camera điện thoại.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Anh có tiện ra ngoài không?"

"Có, sao vậy?"

"Vậy thì được rồi..."

Anh còn đang định đáp lời đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

"Đợi một chút."

Bạch Gia Thi gật đầu, Anh mở cửa ra, là phục vụ phòng, anh ta đem đến một hộp thuốc cùng với một bàn thức ăn.

Tống Lập Thành gật đầu cảm ơn xong quay trở lại phòng ngủ.

"Em đặt?"

"Ừm, anh mau ăn rồi uống thuốc đi, ngày mai phải tới đoàn phim mà?"

"Lo lắng cho anh?" Trái tim người đàn ông mềm nhũn...

"Hừ, tự mình ảo tưởng! Anh ăn đi, em cúp máy đây." Người con gái vẫy tay xong mau chóng cúp điện thoại.

Nửa tiếng sau Vân Hi đi vào cầm theo túi lớn túi nhỏ.

"Cậu đặt đồ ăn à? Tớ đã đi mua rồi mà." Vân Hi đặt hộp thức ăn lên bàn.

"Tớ đâu có đặt?"

"Ủa, shipper bảo là ship cho cậu mà?"

Cùng lúc này cô nhận được tin nhắn:

Tống Lập Thành: [ Mau ăn cơm đi, ăn vặt không tốt cho sức khoẻ. ]

Cô cười khẽ: "Là của mình."

Vân Hi thấy có mùi mờ ám, nhưng nghĩ mãi không ra.