Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 44: Thử vai

Casting diễn ra tại một khách sạn trực thuộc công ty Bạch gia, lúc Bạch Gia Thi bước vào đã có hơn chục người đứng đợi, bọn họ đang chăm chỉ học kịch bản, vừa nhìn thấy Bạch Gia Thi và Hân Nghiên đi vào thì mắt chữ A mồm chữ O.

Cô cúi đầu chào hỏi mọi người rồi tìm chỗ ngồi xuống đọc lại kịch bản.

Nhưng có người cố tình lại thích gây khó dễ, một cô gái trang điểm loè loẹt, chân đi giày cao gót phát ra tiếng lộp cộp lộp cộp, tay cầm ly nước đi ngang qua Bạch Gia Thi liền cố tình hất xuống.

Váy Bạch Gia Thi bị dính một mảng nước, Hân Nghiên vội lấy giấy lau cho cô.

"A! Thật xin lỗi nha, tôi lỡ tay." Bộ dạng nghênh nganh không để ai vào mắt, lời xin lỗi nói ra lại càng chói tai.

Người này tên là Hạ Tử Yên, một diễn viên tuyến ba mới nổi, nghe nói là được đại gia bao nuôi nên trong ngành rất vênh váo không xem ai ra gì.

Vai diễn lần này kim chủ của cô ta đã mua chuộc được phó đạo diễn, hiển nhiên cô ta không để ai vào mắt, nhìn thấy Bạch Gia Thi tới chính là chướng tai gai mắt...đặc biệt là ngoại hình bắt mắt khiến người ta không thể bỏ qua được.

Bạch Gia Thi không tỏ ý gì, bình tĩnh tiến lại rót một cốc nước, sau đó quay lại hất lên người cô ta, đôi mắt Hạ Tử Yên trừng to không thể tin được.

"Ngại quá, tôi lỡ tay."

Có những người từng bị Hạ Tử Yên khi dễ trực tiếp phì cười, trong lòng hả dạ hết sức.

Hạ Tử Yên tức tối không nói được gì, chỉ có thể ôm một bụng tức quay về chỗ ngồi.

Chẳng mấy chốc đã bắt đầu gọi tên, Bạch Gia Thi bốc được số báo danh gần cuối.

"Mời số bao danh 67-Hạ Tử Yên."

Hạ Tử Yên được gọi tên, vội chỉnh lại trang phục, khi đi qua Bạch Gia Thi còn cố ý ngẩng mặt cao lên, nhưng Bạch Gia Thi người ta còn không thèm quan tâm...cô ta tức tối bỏ lại một câu "chờ xem" rồi tiến vào phòng.

Khoảng mười phút sau, Hạ Tử Yên từ bên trong bước ra, trên mặt mang theo tia đắc ý của người chiến thắng...cô ta không trực tiếp rời khỏi mà đứng bên cạnh đợi.

Ai cũng biết cô ta đang đợi đến lượt Bạch Gia Thi bước vào, muốn chọc quê cô.

Người tiếp theo là một diễn viên tuyến hai đã lăn lộn nhiều năm trong ngành giải trí - Tú Ảnh, chỉ mới năm phút đã đi ra, trên mặt biểu tình mất mát, người quản lí vỗ vai an ủi cô ấy rồi rời khỏi khách sạn.

Hân Nghiên cổ vũ Bạch Gia Thi: "Không sao, đừng hồi hộp! Chị biết chắc là em không đậu rồi, cứ mang theo tâm lí tích góp kinh nghiệm!"

"..."

"Số bao danh tiếp theo 70-Bạch Gia Thi."

Bạch Gia Thi bình tĩnh bước vào, nhận thấy trong phòng hầu hết là tâm trạng chán chường, thậm chí đạo diễn nhìn cũng không nhìn trực tiếp kêu Bạch Gia Thi bắt đầu.

Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, casting từ sáng đến giờ cũng không chọn được ai ra hồn, đặc biệt là cái cô Hạ Tử Yên kia, diễn không ra diễn...Không lẽ diễn viên thời nay chỉ cần có nhan sắc mà không cần thực lực?

Về phần Hạ Tử Yên, đã gần hết người nhưng vẫn không chọn được ai thì ông sẽ cân nhắc, dù sao những người trước đó cũng không ai diễn được, chọn Hạ Tử Yên ít nhất sẽ có được một phần đầu tư.

Phó đạo diễn bên cạnh phụ trách điều khiển hiện trường hỏi Bạch Gia Thi có chuẩn bị đoạn ở toà án chưa?

Đây là một cảnh diễn khó, Bạch Gia Thi hiểu bọn họ chọn cho cô một đoạn khó như vậy là muốn cô nhanh chóng ra khỏi phòng.

Lúc này Bội Sam vừa bị bắt không bao lâu, toà án gọi cô ra để tuyên sử, trước đó đã hỏi cô có muốn gọi luật sư biện hộ không? Họ sẽ giúp đỡ.

Đoạn này thể hiện rõ ràng nội tâm nhân vật Bội Sam, đây là một trong những cảnh kinh điển của nguyên tác.

Bạch Gia Thi gật đầu, trên môi treo nhẹ một nụ cười: "Đã chuẩn bị."

Đạo diễn trực tiếp phất tay: "Bắt đầu đi."

Bạch Gia Thi cũng không nóng lòng, bình tĩnh nhắm mắt ổn định tâm trạng.

Lúc mở mắt ra như biến thành con người khác, ở bên cạnh rõ ràng là không có toà án tối cao nhưng ánh mắt của cô vẫn tự nhiên như thể bên đó thật sự có người.

Cô đợi năm giây, khuôn mặt cười nhẹ, nhưng thật ra lại không phải đang cười.

"Ha ha, hối hận?" Câu này Bạch Gia Thi khống chế rất tốt, giọng to nhưng không hề bị chói, thật sự nghe được một câu nói cợt nhả nhất trên thế gian.

Đạo diễn vốn đang chuẩn bị kêu cô dừng, nghe được câu này liền ngẩng mặt lên, bị khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của cô làm cho ngây ngẩn, đây đúng là Bội Sam mà ông vẫn luôn tìm kiếm...Thật sự quá đẹp, y hệt như bước ra từ trong nguyên tác.

Mọi người trong phòng cũng bị câu nói này làm cho chú ý.

Bạch Gia Thi không hề phân tâm, vẫn tiếp tục vai diễn của mình.

"Lúc các người hại cả nhà tôi tan nát, sao lại không hề nghe được từ hối hận vậy?" Nói đến đây khuôn mặt vốn đang cợt nhã lại biến thành nỗi căm phẫn, uất ức đến tận xương tuỷ.

Ánh mắt đạo diễn nhìn cô lại thay đổi, Đây là một đoạn biểu diễn không có người đáp diễn, các diễn viên phải tự ngắt câu đúng nhịp.

Đây là điều mà không phải diễn viên nào cũng làm được nhưng Bạch Gia Thi lại làm rất tốt.

Bạch Gia Thi từ từ quay đầu lại phía trước mặt phó đạo diễn, ánh mắt tối đi vài phần, sau đó lại bật cười to hệt như một kẻ điên.

"Điều mà tôi hối hận nhất là đã từng không dứt khoát gϊếŧ chết, băm hắn ra thành trăm mảnh!"

Phó đạo diễn bị nhìn, cũng thật sự nghĩ rằng đó là mình, nghe tiếng cười của cô bị doạ sợ không ít, tiếng cười của cô vừa có sự không cam lòng, vừa có sự uất ức, vừa như muốn mạng người.

Đoạn diễn này thoạt như rất dễ nhưng lại không hề dễ, nó bộc lộ rõ tính cách tâm thần của Bội Sam, đặc biệt là khi cười, không khống chế tốt sẽ bị biến dạng.

Có nhiều diễn viên diễn vai Bội Sam, tỷ như Hạ Tử Yên khi cười nghe thật sự rất giả trân, cho dù cười đến khan cả giọng cũng không thể nghe ra tiếng cười man rợ. Còn Bạch Gia Thi có một cái gì đó rất đáng sợ, nguồn năng lượng tiêu cực có thể thiêu rụi toàn bộ mọi thứ.

Cô quay đầu lại, nở nụ cười nhếch môi: "Sẽ nhanh thôi, gia đình tôi sẽ không phải đợi lâu đâu..."

Cái quay đầu kia khiến toàn bộ căn phòng phải kinh diễm, Bội Sam tuy bị bắt nhưng vẻ đẹp yêu mị động lòng người của cô vẫn khiến người khác phải ghen tị, tại sao có một người dù cho có ở dưới đáy của xã hội vẫn xinh đẹp đến thế?

Trong lúc mọi người còn đang đắm chìm trong phân cảnh vừa rồi, Bạch Gia Thi đã thoát vai hoàn toàn.

Cô cúi người xuống cảm ơn, sau đó chờ nhận xét.

Đạo diễn kích động đứng lên: "Tốt tốt, đây chính là Bội Sam mà tôi vẫn luôn tìm kiếm! Diễn rất có hồn!"

Bạch Gia Thi mỉm cười: "Cảm ơn đạo diễn."

"Về chuẩn bị cho tốt, vài ngày nữa tôi sẽ liên lạc lại."

Nếu đã chọn được vai Bội Sam thì không cần thiết phải thử vai nữa, dù sao bên ngoài cũng còn hai ba người, ông thông báo đã chọn được người, bảo những người ở ngoài có thể về nhà nghỉ ngơi, hoan nghênh lần sau quay lại.

Hân Nghiên vốn đang định tiến đến an ủi cô, nghe được tin này đứng ngây ra tại chỗ, thậm chí còn bắt đầu nói mớ...

Hạ Tử Yên thì khỏi phải nói, khuôn mặt vặn vẹo đến biến dạng, liếc mắt về phía phó đạo diễn. Ông ta chỉ nhún vai lắc đầu...

Đạo diễn vỗ vai Bạch Gia thi: "Ăn mừng thì tất nhiên phải ăn nhưng phải kiềm chế tốt, Bội Sam của tôi phải hoàn hảo như vậy!"

Bạch Gia Thi cũng cười: "Nhất định ạ."

"Được được, về cẩn thận."

"Tạm biệt đạo diễn!"

Hân Nghiên lái xe đưa cô tới nhà hàng trong sự thất thần.

Khi đến nơi còn tự tát bản thân một cái.

"Thật sự không phải mơ! Aaaaaa Thi Thi em thật sự lấy được vai diễn rồi!" Bạch Gia Thi bị lay đến chóng mặt: "Chị bỏ em ra đi, em sắp chóng mặt chết rồi!"

Hân Nghiên thật sự rất vui, còn vui hơn khi Phó Từ lọt top bảng xếp hạng.

"Chị quên mất, khuôn mặt này không thể bị lắc đến hỏng được, mau gọi Vân Hi tới đây, chúng ta đi ăn mừng. Hôm nay chị bao."