Bức thư mời được sáp nóng dán lại được đưa vào tay Kiều Triệt.
“Nhà họ Tưởng mời chúng ta đến tham dự bữa tiệc tối mai. “Kiều Việt đã xem nội dung bên trong trước. So với nhà họ Kiều từng tuột dốc, nhà họ Tưởng có địa vị cao hơn gia đình họ không ít. Gia chủ đương nhiệm tuổi tác đã cao, hai con trai lại không ai thừa hưởng năng lực của ông ấy, hơn nữa có hai anh em nhà họ Kiều làm mục tiêu, sáng như mặt trời ban trưa, địa vị hai nhà dần bằng nhau.
“Kiều Chử cũng được mời đến.”
Khi Kiều Việt nói ra lời này thì ánh mắt của Kiều Triệt cũng vừa lúc dừng lại ở đó.
“Sao lại mời Tiểu Chử?” Kiều Triệt lẩm bẩm tự hỏi.
Kiều Chử học tập ở trường quân đội đáng lẽ không rơi vào mắt những người bên ngoài mới đúng chứ —— Ngay cả Tưởng Kính Tư, thiên tài được nhà họ Tưởng kỳ vọng cao vì chưa tốt nghiệp nên cũng ít khi xuất hiện.
“Muốn dẫn em ấy theo sao?” Kiều Việt khoanh tay đứng trước bàn hỏi.
Kiều Triệt đặt thư mời lên bàn: “Đi thôi, thừa dịp này để Tiểu Chử gặp mặt xin lỗi cậu ấy luôn.” “Cậu ấy” ở đây đương nhiên là anh trai của Tưởng Kính Tư.
Nhờ có thân phận con trai trưởng nhà họ Tưởng, sớm đã được mọi người chú ý đến nhưng vì phân hoá thành Omega, lập tức mất đi tất cả.
......
Vì để tham gia bữa tiệc, Kiều Triệt còn chuẩn bị cho Kiều Chử một bộ lễ phục đặc biệt. Khác với hắn và Kiều Việt đã tham gia quân đội buộc phải mặc quân trang đến dự thì sự lựa chọn của Kiều Chử nhiều hơn hai người rất nhiều.
Kiều Chử thay lễ phục hắn chuẩn bị, từ từ bước xuống lầu. Kiều Triệt, Kiều Việt trong lúc chờ đợi đang trò chuyện với nhau đồng thời ngừng lại.
Kiều Chử lần đầu tiên mặc lễ phục có chút không quen loại quần áo đẹp đẽ nhưng lại không quá thoải mái mà, cậu đi xuống dưới từng bước một, không nhịn được siết lấy cổ tay áo.
“Bây giờ xuất phát sao?” Kiều Chử bước xuống bậc thang cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Kiều Triệt.
“Đúng vậy. Phi thuyền đã đợi sẵn bên ngoài.” Kiều Triệt nói xong liền vươn tay đến, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo cậu: “Quần áo này còn hợp với em hơn cả tưởng tưởng của anh.”
“Ý anh là đẹp sao?” Kiều Chử mặc lễ phục màu trắng ngẩng đầu lên —— tuy trước khi ra khỏi phòng cậu đã quan sát bản thân trong gương. Nhưng rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên cậu tham dự bữa tiệc trọng đại như vậy, nghe nói nữ hoàng cũng sẽ giá lâm.
“Đúng vậy.”
“Đi thôi, đã chậm hơn thời gian dự tính rồi.” Kiều Việt lãnh đạm, không chút lưu tình đánh gãy cuộc trò chuyện ôn nhu của hai người.
Ba người cùng nhau ra cửa, nhấc chân bước lên thuyền phi hành đến bữa tiệc.
Trên thuyền phi hành, Kiều Việt ngồi gần cậu bỗng lên tiếng: “Nếu đã mặc lễ phục thì đừng quên chú ý dáng vẻ của bản thân.”
Kiều Chử tựa lưng lên ghế thầm mắng anh quản nhiều, lại không thể không ngồi nghiêm chỉnh lại.
.......
Bữa tiệc không xa hoa như trong tưởng tượng của Kiều Chử, nữ hoàng cũng không giá lâm.
Đi theo sau lưng anh cả, nhìn hắn nói chuyện với những vị khách trong bữa tiệc, Kiều Chử cười cười cảm ơn những lời khen giả tạo của họ sắp cứng đờ cả mặt. Lúc trước, cậu chưa bao giờ tham gia tiệc tùng, mong chờ có thể tham gia nhưng hiện tại cậu chỉ mong có thể kết thúc sớm một chút, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong lúc cùng người lá mặt lá trái, Kiều Triệt như nhận thấy tình trạng của cậu không tốt, mở miệng bảo cậu đến phòng nghỉ nghỉ ngơi đi. Kiều Chử đương nhiên chỉ chờ lời này của hắn, lập tức bỏ trốn.
Cậu trốn vào phòng nghỉ, ở một nơi không có những ánh nhìn soi mói, cậu cuối cùng không cần phải tuân theo lễ nghi cứng nhắc kia.
Kiều Chử không chút hình tượng nằm ngửa trên sô pha, dùng ngón tay khảy khảy sợi tóc mềm của mình, bây giờ cậu còn một chuyện phiền não nữa —— Anh cậu bảo cậu phải nói xin lỗi với người kia.
Cậu không muốn đi.
Cửa phòng nghỉ bỗng bị mở ra, một nhân viên tạp vụ xuất hiện trước cửa.
Kiều Chử liếc mắt nhìn thoáng qua, không để ý. Nhân viên chủ động dò hỏi: “Ngài muốn uống một ly không?”
Kiều Chử nhìn chiếc khay đầy những ly rượu lấp lánh bên trên, vẫy vẫy tay với đối phương, người đó hiểu ý, lập tức đi đến. Kiều Chử lười đứng dậy, đối phương chủ động ngồi xổm xuống cho hắn chọn rượu trên khay.
Kiều Chử chọn một ly màu lam.
Đó là một ly Cocktail.
Cậu uống một ngụm, hương vị có chút kỳ lạ. Kiều Chử đặt ly rượu xuống, cẩn thận nhấm nháp mùi vị trong miệng. Ngọn đèn treo trên đỉnh đầu dần mơ hồ đi. Kiều Chử chớp chớp mắt, bóng chồng bóng, nhân viên tạp vụ đã quay người rời khỏi, có một người bước vào phòng.
........
Kiều Chử khôi phục ý thức, liếc mắt nhìn thấy ngọn đèn sáng chói trên đỉnh đầu. Cậu chuyển mắt nhìn xuống, khuôn mặt quen thuộc của thanh niên xuất hiện trong mắt cậu.
Đó là một khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.
Quen thuộc vì không lâu trước, cậu mới cùng đám chó săn cưỡиɠ ɧϊếp đối phương, xa lạ là bởi vì, ngũ quan của đối phương dường như đã xuất hiện một chút thay đổi —— Môi hồng hơn trước, khuôn mặt sắc bén như Tưởng Kính Tư cũng trở nên nhu hòa không ít.
“Ưm a ——” Thân dưới như nằm trong một nơi nào đó rất mềm mại. Đối phương không ngừng nhún người lên xuống, Kiều Chử không biết gì, cả người vô lực, thụ động tiếp nhận kɧoáı ©ảʍ do người khác mang đến.