Sổ Tay Sinh Tồn Của Đồ Chơi Thời Tận Thế

Chương 19

Một bữa cơm bình thường, nhưng Nguyễn Khanh Khanh ăn mà hoảng hốt trong lòng. Một ánh mắt sâu thẳm rất đáng sợ dính chặt trên người cô từ đầu đến cuối, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Cô nuốt xuống một miếng cuối cùng…

"Ăn xong rồi?"

Trì Húc nhàn nhã dựa vào trước bàn cơm, bàn tay với khớp xương rõ ràng vô thức xoay tròn con dao ăn màu bạc.

Nguyễn Khanh Khanh thề, trước giờ cô chưa từng ăn khoai tây nghiền sạch sẽ như vậy, nhưng những món khác trên bàn đã ăn hết rồi, đến khi ăn xong cô sẽ phải gặp điều gì, cô không dám tưởng tượng nữa.

Ngón tay của Trì Húc cầm theo con dao, chậm rãi hướng đến chỗ cô gái. Lưỡi dao lạnh lẽo dán trên gương mặt non mịn của cô gái, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

Trong lòng Nguyễn Khanh Khanh căng thẳng – xong rồi.

Cô nhắm chặt hai mắt như thấy chết không sờn, đồng thời đầu óc cũng điên cuồng xoay chuyển, không ngừng cân nhắc đến khả năng biến hình trong thời gian bị kiểm soát tinh thần.

"Trì Húc."

Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh quen thuộc vang lên.

Trì Húc bực bội vì bị ngăn cản, dùng cán dao vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đáng yêu động lòng người của cô gái, rồi buông nó ra.

Nguyễn Khanh Khanh hân hoan trong lòng, ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì.

Tuy rằng tối hôm qua phải chịu khổ, nhưng cô thành công rồi!

Có lá bùa hộ mệnh là Trì Trạch, cậu ta có thể làm gì cô được đây?



Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, ba người lại bắt đầu cuộc hành trình.

Nguyễn Khanh Khanh không biết Trì Trạch và Trì Húc muốn dẫn cô đi đâu, nhưng cô đại khái có thể cảm nhận được hướng này không phải là hướng nam, dường như chiếc xe việt dã đang chạy thẳng về hướng đông…

cô gái ngồi ở ghế sau nhìn ra phong cảnh không ngừng thay đổi ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng bất chợt cảm thấy thê lương. Cô rất muốn quay về Nam An xem thử, người thân và bạn bè của cô đều ở nơi đó, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.

Cô nhất định phải trưởng thành thật nhanh chóng! Cho đến khi dị năng biến hình của cô thành thạo đến mức có thể duy trì trong một thời gian dài, bất kể biến hình thành cái gì, cô cũng phải chạy trốn khỏi bọn họ…

Nghĩ như vậy, Nguyễn Khanh Khanh đột nhiên cảm giác đầu nhũ nhạy cảm vẫn chưa hết sưng tấy bị một cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào.

Ưm…

Cô cúi đầu kiểm tra, trước ngực lại cực kỳ bình thường.

Chẳng lẽ là do chất vải?

Nhưng ngay giây tiếp theo, âm đế hơi sưng cũng bị véo một cái như thăm hỏi. Kɧoáı ©ảʍ tê dại nhất thời đánh úp đến, một dòng nhiệt chậm rãi trào ra từ trong mật huyệt.