Tiếu Hoài

Chương 5-6

Mặc dù lúc nào cũng nhìn thấy Tiếu Hoài trò chuyện vui vẻ với những người đàn ông khác, Diêm Vũ vẫn như cũ tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn tình với Tiếu Hoài, hai người đã lập ra một cái ước định, trước khi chia tay sẽ không lên giường cùng người khác, Diêm Vũ tuy rằng tin tưởng Tiếu Hoài sẽ giữ lời hứa, nhưng mỗi khi thấy anh nói chuyện với tên đàn ông khác thì hắn vẫn vô cùng khó chịu.

Hai người cứ như vậy đã ở chung tới hai tháng, tình cảm Diêm Vũ dành cho Tiếu Hoài mỗi lúc càng sâu đậm, chuyện đó làm Tiếu Hoài có chút buồn rầu.

Anh cũng không phải là đứa ngốc, đương nhiên biết rõ tình cảm của Diêm Vũ dành cho mình, lúc trước anh nghĩ Diêm Vũ chỉ là nhất thời say nắng, hơn nữa làʍ t̠ìиɦ với Diêm Vũ thật sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm giác mới mẻ còn chưa hết, nên anh cũng giả vờ như không biết, nhưng càng ngày tình cảm của Diêm Vũ càng sâu đậm, anh nghĩ đã đến lúc phải chia tay.

Nếu cứ còn dây dưa như vậy thì đối với ai cũng không tốt.

Tối đó, hai người làʍ t̠ìиɦ vô cùng điên cuồng, Tiếu Hoài không mang ba con sói thì không nói, đã thế cả hai còn làm đến tận ba hiệp.

Lúc bắn ra Diêm Vũ có chút xúc động, gần như phát cuồng mà cắn xé môi Tiếu Hoài.

Sau khi cᏂị©Ꮒ xong, Tiếu Hoài giúp hắn tẩy rửa, nghe thấy Diêm Vũ hỏi anh.

"Anh tính khi nào nói chia tay." giọng điệu Diêm Vũ vô cùng bình tĩnh, Tiếu Hoài không ngẩng đầu, nên không thấy hai mắt Diêm Vũ đã phiếm hồng.

"Cậu biết rồi." Tiếu Hoài tay hơi run một chút, cười khổ nói, lúc cùng mấy bạn cᏂị©Ꮒ trước kia say bye bye cũng không có khó mở miệng như bây giờ.

"Để em tự mình làm đi." Nhắm mắt lại, Diêm Vũ bị đâm đau đến khó nhịn kêu thành tiếng, mạnh mẽ nuốt xuống, bình tĩnh nói, "Anh tắm trước rồi đi ra ngoài đi, đợi chút nữa chúng ta nói chuyện sau."

"Ừ." Nghe vậy Tiếu Hoài yên lặng tắm rửa sạch sẽ, khoác khăn tắm rồi ra ngoài.

Diêm Vũ vội tẩy rửa qua loa, chỉ vệ sinh mặt sau liền đi ra, hắn sợ Tiếu Hoài sẽ chạy trốn.

May mà gia hỏa này vẫn còn chút lương tâm.

"Anh không tin vào tình yêu sao?" Hít một hơi thật sâu, Diêm Vũ ngồi cạnh Tiếu Hoài, hỏi anh một câu.

"Thứ đáng khinh này đáng giá để tin tưởng sao?" Giống vừa nghe thấy một câu chuyện hài, Tiếu Hoài cười hỏi ngược lại.

"Vì sao không cho em một cơ hội để chứng minh?" Diêm Vũ hỏi.

"Cậu không phải lúc trước cũng thích tên bạch nguyệt quang kia chết đi sống lại sao? Kết quả cậu gặp được tôi bao lâu chứ? Mà đã quên sạch sẽ tên bạch nguyệt quang đó rồi." Tiếu Hoài nhướng mày, "Diêm Vũ, mấy thứ này tôi đã thấy quá nhiều rồi, lời thề cả đời này chỉ yêu một mình XXX sẽ không bao giờ buông tay nhau ra, đến cuối cùng thì sao chứ, chỉ cần tôi ngoắc tay một cái là kết thúc rồi, tôi không tin là chỉ cần người này rời đi thì người kia sẽ không sống nổi, trên thế gian này không có cái thứ chó má nào gọi là tình yêu đích thực cả, tôi chính là con người như vậy, tôi không cần có người yêu, đối với tôi nó không có giá trị."

"Đó là do anh không biết anh quyến rũ như thế nào......" Diêm Vũ hơi hơi há miệng, nuốt xuống lời muốn nói, ngẩng đầu nhìn đèn treo tường, "Phải, anh nói không sai, nhưng mà Tiếu Hoài, tất cả đều đã là quá khứ, bây giờ người em thích là anh, sau này cũng chỉ là anh."

"Đừng có nói với tôi hai chữ sau này, nó không có nghĩa lý gì với tôi cả, cậu làm sao có thể xác định người về sau cậu thích chắc chắn sẽ là tôi?" Tiếu Hoài khinh thường hỏi.

"Nếu em không thích anh, thì lần thứ hai gặp lại anh, em đã sớm đánh anh đến cha mẹ nhận không ra, về sau thì lại càng không thể, trừ bỏ anh, không một ai có thể đối xử với em như vậy, và em cũng chỉ muốn được một mình anh đối xử như vậy." Diêm Vũ nhìn Tiếu Hoài, nghiêm túc nói.

Làn da Tiếu Hoài vốn dĩ đã rất trắng, dưới ánh đèn lại càng trắng đến vô thực, đôi môi hơi sưng phá lệ mê người, Diêm Vũ không nhịn được nuốt nước miếng, vội dời mắt đi, đối với hắn, nếu nói Bạch Liễm là bạch nguyệt quang, thì Tiếu Hoài chính là thuốc phiện, hắn giống như một tên nghiện, không có bạch nguyệt quang thì còn có thể sống, nhưng nếu không có thuốc phiện, thì sẽ đau đớn đến chết, thuốc phiến tuy chỉ mang đến cho hắn niềm hạnh phúc ngắn ngủi cùng nỗi thống khổ dài lâu, nhưng như vậy thì sao chứ, hắn không bận tâm, và cũng không muốn bận tâm, hắn chỉ muốn sa vào niềm vui ngắn ngủi đó, rồi sau đó cam tâm tình nguyện chịu đựng đau khổ đến suốt đời.

"Đủ rồi, cậu nói xong chưa?" Tiếu Hoài có chút không kiên nhẫn phất tay, "Bắt đầu từ hôm nay, cậu yêu ai, muốn ở bên ai, tôi không quan tâm, và đồng thời cậu cũng không có quyền xía vào chuyện của tôi."

Tiếu Hoài đối với lý do chỉ có anh mới có quyền chạm vào em của Diêm Vũ đương nhiên là không tin, đúng là lừa người.

"Em chỉ muốn ở bên anh." Diêm Vũ bắt lấy tay Tiếu Hoài, nắm chặt từng ngón tay thon dài tinh xảo tựa như được thượng đế dày công điêu khắc cho anh.

"Đủ rồi, Diêm Vũ, hảo tụ hảo tán, đừng làm mọi chuyện quá khó coi." Tiếu Hoài đè xuống tâm trạng không kiên nhẫn, muốn đứng dậy, nhưng tay lại bị hắn nắm chặt không buông.

Diêm Vũ hít một hơi thật sâu, hắn cũng biết bộ dáng bây giờ của bản thân nhất định rất khó coi, giống như chó nhà có tang, nếu có thể, hắn cũng không muốn níu kéo một cách khó coi như vậy, nhưng hắn biết, nếu hôm nay buông tay, chỉ sợ hắn và Tiếu Hoài sẽ vĩnh viễn trở thành người xa lạ.

Cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt lấy mình phát run, Tiếu Hoài thở dài.

"Tiếu Hoài, chỉ cần anh cho em một cơ hội, em nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy, cầu xin anh." Diêm Vũ thấp giọng van nài.

Tiếu Hoài có chút thất thần, anh nghĩ, có lẽ lần này bản thân thật sự đã chọc phải một tên đàn ông không nên chọc, trước mặt anh hèn mọn đến mức này, lại còn dùng giọng điệu chưa bao giờ nói với người khác, vô cùng cố chấp và nghiêm túc mà cầu xin anh, khiến người khác mủi lòng.

Nhưng Tiếu Hoài vẫn dùng sức hất tay Diêm Vũ ra, bước ra khỏi phòng.

Diêm Vũ ngây ngốc nhìn bàn tay bị hất ra, nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hít một hơi thật sâu ngã xuống giường, duỗi tay lấy bao thuốc lá bên cạnh giường.

=====

Lời editor: Chương này tui thấy suy nghĩ của anh công đúng vl. Thiết nghĩ nếu một đứa nói thích mình mà trước đó nó yêu sâu đậm một thằng khác thì ai tin cho nổi =]]