Tác giả: Phương Anh
3
Em tôi có gương mặt bầu bầu, em tôi trắng nõn như cái bánh trôi, em tôi đáng yêu có đôi chút nghịch ngợm, em tôi hơi ngốc nghếch, nhưng đổi lại tôi yêu em khôn cùng.
Lần đầu tôi nhận ra tình cảm của mình là mùa hè thứ hai những năm học cấp ba, lúc ấy là giữa năm học lớp 11, nói chung tình cảnh cũng chẳng có gì to tát lãng mạn đâu, có lẽ do hôm ấy quá oi bức, có lẽ do ánh nắng chói quá, mạ lên cho gương mặt còn đang say giấc gục trên bàn học của em một tầng hào quang, thứ mà sau này tôi hay trêu em là ánh sáng của thiên sứ.
Ngay lúc ấy khi nhìn đúng cảnh tượng ấy xung quanh tôi bỗng dưng im bặt, không còn tiếng bạn bè ồn ào cũng chẳng còn tiếng ve kêu điếc tai, trong mắt tôi chỉ còn bóng em mà trong tai tôi cũng chỉ còn tiếng em thở. Tôi bỗng dưng nhận ra không biết từ bao giờ mà thằng bạn thân của mình đã trưởng thành với một dáng vẻ xinh đẹp như vậy.
Tôi chưa nói ra nhỉ, em tôi là con trai. Ờm, nghe tới đây có lẽ mọi người cũng ngộ ra ấy, với một thằng nhóc mới chập chững những bước chân đầu tới gần với xã hội bên ngoài như tôi, khi phát hiện ra mình thích một cậu con trai chính là một chuyện động trời.
Tôi khá lo sợ nhưng cũng rất mong em biết tình cảm này của mình. Cũng không hiểu vì sao, tôi không rối rắm gì mấy về việc này, sau vài ngày rối rắm tôi quyết định chọn con tim. Nhưng mà thần kinh em tôi thô quá, tôi có ám chỉ mấy em vẫn dửng dưng như không có gì.
4
Thỉnh thoảng chúng tôi hay nhớ về những ngày quá khứ, tôi ôm em ngồi trên ghế sô pha thủ thỉ với em những câu nói đùa.
Em hay bảo tôi là "Người đàn ông lẻo mép." Nhưng mà lạy trời, cả đời này tôi yêu có mỗi em, nếu không lẻo mép với em thì còn ai vào đây được nữa.