Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 30

Wattpad: Chim_derr

Bỏ qua sự ngăn cản của chị, Mandi vẫn theo An vào bên trong. Adam bên ngoài nhíu mày, quay người rời đi.

"Sao? Cậu nói đi." Mandi cũng không dám ngồi lung tung, họa may bị Hầu tước biết được thì toi "Ủa mà khoan, cậu là?"

"Anh ngồi xuống trước đã." An đẩy tách trà vừa rót đến trước mặt Mandi, cố gắng không để sự lúng túng lộ ra ngoài "Tôi là người hầu thân cận của Hầu tước, ngài ấy ủy quyền cho tôi nhận kết quả lần này."

"Hầu tước ủy quyền cho cậu? Một người hầu?" Mandi bán tín bán nghi.

Cũng là lẽ đương nhiên, dù ngày ngày hầu hết thời gian đều dùng rong chơi, không thì chui đầu trong phòng thuốc nhưng Mandi cũng hiểu sự nghiêm trọng khi cất giấu Sigma, lời nói qua miệng một người hầu, sao có thể tin?

Nhận ra sự nghi ngờ trên mặt Mandi, An nhẹ giọng "Anh cũng biết việc có thuốc ức chế của Sigma mà không có lệnh hoàng gia rất là nghiêm trọng mà. Ngài ấy chỉ giao cho những người thân quen."

Hàm ý là, anh cũng được Hầu tước xem như người thân cận.

Mandi nghe được thì không khỏi kiêu ngạo, khóe miệng nhếch lên.

Lời An nói đều lấp lửng, cậu đoán Hầu tước cũng sẽ không đem chuyện lén trộm thuốc từ người hầu nói rộng rãi. Nhìn sắc mặt Mandi, hẳn là ngoài cô gái khi và anh ta, thì không có người thứ ba.

"Anh nói kết quả trước đi, nhớ phải cụ thể và chi tiết. Hầu tước rất coi trọng kết quả này."

Chung quanh cũng chỉ có An và Mandi, anh ta còn bơi trong sự vui vẻ không kiêng dè tin tưởng "Thành phần trong thuốc có loại thảo dược chuyên ức chế pheromone dạng mạnh, chỉ có Sigma mới sử dụng, ngoài ra còn có thảo mộc Silphium và dược liệu ức chế mùi hương. Loại thuốc này chỉ có thể bào chế thủ công, phân phối rất nghiêm ngặt, Hầu tước làm cách nào để có loại thuốc này? Dù có là người từ nhà Walter đi nữa."

Từng câu từng chữ truyền đến tai làm lòng An rơi lộp bộp. May, cũng may người biết đầu tiên là cậu. Hầu tước thông minh như vậy, nghe đến đây sẽ hiểu ngay. Đến lúc đó cậu có chạy cho đằng trời.

An nuột một ngụm nước bọt, "Chuyện này thành thật mà nói, tôi cũng không rõ. Nhưng mà tôi mong anh và cô gái kia nên giữ kín bí mật này. Nếu truyền ra, Hầu tước sẽ gặp rắc rối."

"Điều đó là đương nhiên. Cất giấu Sigma là trọng tội. Chuyện này phải nói sớm với Hầu tước để ngài tính cách giải quyết." Mandi nhìn quanh "Hay là tôi đợi Hầu tước trở về rồi chính miệng báo cho ngài, biết đâu..." ngài ấy sẽ thấy tôi thông minh rồi để ý đến tôi.

Vế sau Mandi chỉ thầm nhủ trong lòng.

"Tôi nghĩ hay để dịp khác. Dù không muốn cướp công lao của anh..." Cậu hạ giọng "... Nhưng chuyện này, Hầu tước thật sự muốn bảo mật nên mới đưa riêng cho chị anh nghiên cứu đấy thôi. Giờ phát hiện có thêm người khác biết là anh, chẳng phải sẽ tức giận sao?"

Phản ứng của cô gái khi nãy làm An có chút suy nghĩa.

Mandi chau mày, đúng là như vậy. Anh ta biết là do cố tình trà trộn xem lén, nếu đứng oang oang nói trước mặt Hầu tước, chắc chắn sẽ bị phạt, thuốc ức chế pheromone lại không phải là thuốc cấm nhưng Silphium thì có.

Mandi trầm tư.

An sắp xếp từ ngữ "Tôi sẽ đánh tiếng với Hầu tước, sau đó nói về công lao của anh. Hầu tước chắc chắn sẽ có thêm ấn tượng tốt về anh."

"Lấy cái gì để tôi tin cậu?"

"Tôi có thể ngồi trong phòng Hầu tước nói chuyện với anh, đây chẳng phải là "cam kết" đắt giá nhất ư?"

Một lần nữa, Mandi do dự.

An nói tiếp: "Anh cũng nên đảm bảo với tôi trước khi Hầu tước nghe được tin gì từ tôi, ngài ấy cũng sẽ không nghe ngóng được gì từ chị anh. Nếu không mọi nỗ lực tôi giúp anh đều thành công cốc hết."

Xin lỗi anh rất nhiều, Mandi, tôi cần bảo toàn tính mạng bản thân trước.

Mandi cuống quýt nghĩ gì một hồi cũng gật đầu đồng ý "Được rồi. Tôi sẽ chặn tin tức phía chị tôi nhưng cậu phải hứa nói tốt về tôi trước mặt Hầu tước, thời hạn là một tuần, nếu sau một tuần Hầu tước vẫn chưa hỏi gì tôi, tôi sẽ nói cho chị tôi."

Chỉ cần Hầu tước biết anh ta một mực muốn giúp ngài, không màn tính mạng mà che giấu, chẳng phải Hầu tước sẽ có thê thiện cảm hơn?

"Một tuần ư? Hơi khó đấy, chẳng phải anh không biết Hầu tước gần đây rất bận. Anh có thể gia hạn thêm chút có được không?" Thanh âm cậu hơi trùng nghe như rất nan giải.

"Hừm, cậu cũng biết trả giá quá chứ. Được rồi. Một tháng, thời hạn là một tháng. Nếu sau một tháng không có tiến triển gì thì tôi sẽ đích thân đến trước mặt Hầu tước."

Ép người không thể ép quá. An liền gật đầu thỏa thuận.

Một tháng cậu đủ thời gian cuốn đồ đi xa rồi.

Lúc Phelan về lâu đài cũng là chập tối. Hắn định mai sẽ qua phòng dược lấy kết quả, hẳn là đã có.

Vừa vào phòng đã thấy Hầu nhỏ cặm cụi ghi ghi chép chép. Xương cánh bướm nhô lên thành một đường cong xinh xắn, thoạt nhìn có chút yếu mềm.

Phelan thả nhẹ bước chân tiến tới.

Ngửi được hương hoa Hoàng Lan nhàn nhạt, An từ tốn kẹp tờ giấy đang viết dưới đống giấy vẽ nguệch ngoạc.

Nhìn đường nét xấu òm xiên vèo trên giấy, Phelan vươn tay cầm một tấm lên, không tiếc lời khen "Em đang vẽ tranh? Con chó nhìn rất có hồn."

An làm bộ hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn chủ nhân "Tôi đang vẽ ngài."

"..."

"Nhìn rất khí phách, em rất có năng khiếu."

Liếc mắt nhìn hắn một cái, An thu dọn giấy vào hộc tủ. Hơi ghét bỏ đẩy đẩy người muốn sáp lại "Ngài đi tắm đi, trên người toàn mùi lạ."

Phelan ngửi ngửi tay áo, đúng là có rất nhiều mùi pheromone lạ.

Hắn nhẹ hôn lêи đỉиɦ đầu cậu, nhẹ giọng "Được rồi. Em đợi ta."

Khi Phelan ra khỏi phòng tắm, An đã chuyển chỗ lên giường, đắp chăn co ro đọc sách. Lò sưởi có lẽ chưa kịp xua tan cái lạnh của sương đêm.

Người hầu nhỏ của hắn ngày càng lạnh lùng. Lúc còn quan hệ chủ tớ, An luôn săn sóc bữa ăn giấc ngủ cho hắn, lo từng chân tơ kẽ tóc. Giờ đây, để mắt đến người chủ nhân này cũng thấy phiền.

Một luồng hơi lạnh len lỏi vào ổ chăn làm An giật bắn mình, cậu buông sách "Ngài lau khô tóc rồi hẳn lên." Nói xong còn ghét bỏ tránh xa Phelan.

Mặt hắn xụ xuống, giọt nước nhỏ từ tóc làm ướt quanh vùng cổ áo ngủ, "Em lau tóc cho ta đi."

"Khăn ở bên kia."

Ngụ ý là, ra chỗ khác chơi.

Phelan không vui nhưng cũng không thể làm được gì. Hắn thở dài.

An cắn cắn môi. Dạo gần đây cậu đối xử với Phelan rất hống hách, thậm chí có phần hỗn xược, chỉ cầu mong Phelan sẽ giận dỗi bỏ mặc. Ấy vậy mà bởi vì hắn ảo não thất vọng cậu lại thấy không đành lòng.

Hắn cũng không làm gì sai...

Hầu tước ôm một bụng ấm ức lại chẳng thể quát nạt hay bắt ép người nào đó, hắn đành nằm xuống, quay lưng với An thể hiện sự bất mãn. Trong cuống họng còn phát ra âm thanh não nề buồn tủi, thân hình to lớn cố gắng dựa sát mép giường trông như con gấu to xác.

Hai tai Phelan dỏng lên nghe tiếng bước chân phía sau.

Đi rồi ư?

Trùm chiếc khăn to lên đầu Phelan, An mất kiên nhẫn ấn ấn lên đầu hắn hòng lau đi vệt nước, lẩm bẩm "Ngài nằm như vậy làm ướt mất gối, tôi không muốn bị ướt."

Khéo miệng Hầu tước nhếch cao hết cỡ, quay người tì đầu lên đùi An "Ta biết mà."

"Tránh ra đi, ngài nằm như vầy tôi thấy bất tiện." An có chút bất lực, lại không thấy chút gì kỳ lạ với tư thế thân mật của hai người.

Phelan sờ sờ lên bụng An, bất giác thốt ra lời trong lòng "Nơi này sẽ có một đóa hoa nhỏ sao..."

Động tác trên tay khựng lại, An ra vẻ trào phúng "Tôi là Alpha."

Vùi mặt vào bụng An, Phelan không nói.

Hắn thấy là Alpha cũng tốt, cậu ấy sẽ không phải chịu nỗi đau sinh nở, cũng không bị áp lực từ việc nuôi dạy người thừa kế. Phelan gật gù "Đúng vậy. Ta rất ghét Omega, đặc biệt là Sigma nữa."

Thì ra là vậy. Cũng may là cậu biết sớm.

An nhịn không được thấy khó chịu trong lòng. Lực tay không kiểm soát mà thêm nặng. Tóc bị giật sắp hói đến nơi rồi.

Người phía dưới bị đau mà không dám nói. Hắn nói gì sai?

"Xong rồi."

An đẩy đẩy Phelan ra, mặt rõ ghét. Phelan cái hiểu cái không tự cất khăn, quay trở về giường.

Nhìn tấm lưng gầy trước mặt, Phelan bồi hồi "Ta... nói gì sai à?"

"Không."

"Nhưng em không nhìn ta."

"Không."

"..."

"Thật sự không giận?"

"Không."

"Em không có không thích ta phải không?"

"Có."

"..."

Giận thật rồi. Phelan nghĩ nghĩ.

Hắn vươn tay nắm eo An kéo lại gần, cằm tựa lêи đỉиɦ đầu cậu "Đừng giận mà..." An hất tay "Không có giận."

Tâm trạng cậu chỉ hơi khó ở tý tôi, không liên quan gì tới Hầu tước hết.

Đột nhiên đầu An lóe lên một ý "Tôi giận vì ngài có chuyện giấu tôi."

Lần này đến Phelan khó hiểu "Ta trước giờ chưa bao giờ nói gạt em."

"Cô gái Andi kia nói hết rồi." An xoay đầu nhìn vào mắt Phelan "Ngài lén lấy thuốc của tôi mà chưa hỏi ý tôi. Dù thân phận tôi có thấp kém, tôi cũng có tự trọng, ngài một mực hứa sẽ tin tưởng tôi, vậy mà lén sau lưng điều tra. Vậy sau tôi có nên tin vào lời nói của ngài, ngài Walter?"

Thay vì hoảng loạn, Phelan khá ung dung, giải thích "Ta giấu em là ta có lỗi. Nhưng nếu không tự mình lấy, em sẽ đưa cho ta? Từ khi em uống loại thuốc đó, cơ thể nóng lạnh thất thường, thường xuyên cáu gắt không rõ, ta là lo cho em."

"Lo cho tôi thì ngài có thể hỏi thẳng tôi mà. Tôi trước giờ cũng đâu có giấu... giấu diếm ngài cái gì." An nghiêng mặt không nhìn Phelan "Thật ra đó là thuốc điều hoạt pheromone, ngài cũng biết trước giờ pheromone tôi luôn có vấn đề, chuyện này nếu nói ra, không phải rất xấu hổ sao?"

Nói dối cũng xấu hổ chết đi được, lỗ tai An ửng đỏ, cậu cúi gằm mặt để Hầu tước không thấy vẻ gượng gạo.

Phelan bừng tỉnh. Đúng là có loại thuốc như thế, hắn chưa từng dùng qua nhưng đã từng thấy, màu sắc cũng tương tự.

Ho mấy cái xua tan ngượng ngùng, Phelan khó mà không cảm thấy túng quẫn, Alpha dùng loại thuốc đó... Nói ra đúng là hổ thẹn. Nhìn cái gáy ửng đỏ đầy ngại ngùng kia, hắn bối rối.

"Ờ... ta..."

"Đừng nói nữa." giọng An the thé.

"Được được, không nói nữa. Là lỗi của ta, để ngày mai ta đến gặp Andi hủy sổ bệnh án, sẽ không ai biết được."

"Đừng. Tôi không muốn, ngài cứ để thế. Tôi cũng giải thích rồi, ngài không được nói chuyện này với cô ấy. Để người khác phát hiện tôi... không được!"

"Ta sẽ không gặp Andi, em đừng lo." Phelan cuống quýt dỗ dành, đây không còn là phạm trù ý học nữa, mà nó là vấn đề thể diện Alpha rồi.

Nằm trong lòng Phelan, An mím môi che dấu vui sướиɠ, thanh âm phát ra lại buồn thiu "Ngài hứa đó." Ngài Walter vội đáp ứng, là hắn sai trước.

Qua một lúc, tưởng chừng mọi chuyện đã xong xuôi, Phelan liều chết mở miệng "Em thật sự bị yếu sinh lý?"

Ai kia nghiến răng "Ngài có thể thử."

Đàn ông không được nói "không được"

Hầu tước nhướng mày "Được thôi."

"Khoan đã, tôi không kêu thử bằng cách này..."

Bệ cửa sổ lại vương đầy lá vàng khô, sương đêm thổi lạnh từng ngõ ngách, trong bóng đêm thinh lặng lại không thể dập tắt ngọn lửa nóng, bừng thở mùi hương thơm ngào ngạt của những đóa hoa Hoàng Lan vừa tan.