Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 23

Hầu nữ cẩn thận nhường bước cho hoàng tử. Chưa thấy người đã nghe tiếng "Các người biết tôi đứng đợi bao lâu không? Chân sắp gãy rồi này." Leon hùng hổ đi vào, đầy bất mãn chỉ trích.

Có sắc quên bạn.

Đồ tồi!

Phelan không thèm đếm xỉa, "Không phải đã nói hôm nay nghỉ ngơi. Cậu tới đây làm gì? Mọi chuyện đã bàn xong rồi còn gì." Mặt hắn quay hẳn ra ngoài, khoa trương nhướng mắt tìm kiếm hình bóng hầu nhỏ lấp ló sau cửa kính ban công.

Leon trên tay ôm một chồng tài liệu chưa được xử lý "..."

Tôi quá mệt mỏi rồi.

Ngồi bịch xuống ghế, hoàng tử ném cho Hầu tước ánh mắt cực kì khinh bỉ "Kiếm được người về tay liền trở mặt. Nên nhớ là ai giúp cậu ký tờ giấy đó." Hồi tưởng về đống điều lệ đáng sợ, Leon không khỏi rùng mình, "Nếu giờ người hầu nhỏ bé của cậu biết chủ nhân hắn dùng cách gì tìm mình, chắc biểu cảm sẽ thú vị lắm nhỉ?"

Nào là được phép dùng hình nếu chống cự, ức chế bằng pheromone nếu là Alpha, nếu là Omega thì cưỡng chế phát tình để khống chế,... Nghe thôi đã sợ.

Nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm, Phelan dời mắt "Khụ... được rồi, nói đi."

Sắp đống tư liệu lên bàn, Leon ngạc nhiên, hất mặt về phía An "Không sợ cậu ta nói ra ngoài?"

Ánh mắt không dấu nổi si mê nhìn theo, Phelan lắc đầu "Sẽ không."

Leon nhúng vai "Được thôi."

Tựa hẳn cả người vào cửa, An dỏng tai nghe vào bên trong.

Cậu chỉ sợ bị họ nói xấu thôi...

Mọi người làm việc cũng là quá cẩn thận, mới có mấy phút thôi đã dọn dẹp nguyên căn phòng to một cách sạch sẽ. Tận tâm đến độ đặt mấy lọ túi thuốc ngăn mùi chung quanh, tránh Leon tiếp xúc mùi Alpha và cậu cũng vậy.

Không thể ngửi được mùi hoa Hoàng Lan thân thuộc, lòng liền thấy bất an.

An lặng lẽ đưa tay xoa xoa ngực lâu lâu lại nhói lên, tiếp tục cúi đầu tưới cây.

Ngưng tâm trạng đùa giỡn, Leon nghiêm túc "Con trai út của nhà Patrick, Eric đã trở về. Quả thật ém nhẹm rất kĩ, giờ tôi mới biết. Nhưng có lẽ ông ta không định nhúng tay vào chuyện gia đình. Tuy nhiên thì tên Jason kia rất nhạy cảm, sợ bị mất địa vị mà ra tay lỗ mảng. Hắn đã ra tay với đám quý tộc phía Bắc, động tĩnh rất lớn và bên kia ngỏ ý đồng thuận."

Tay Phelan chống bên sườn mặt, đanh lại "Có lẽ phải đẩy nhanh tiến độ. Nhưng mà... người anh cả kia của cậu..."

"Mặc hắn, nếu hắn lựa chọn con đường đó thì phải chịu. Phản bội lại hiệp ước "Tiến Bộ" khiến hắn mất tư cách thừa kế, không còn gì để mất."

Hai người đồng thời nhìn vào bản đồ, không hẹn mà gặp cùng đăm chiêu, Phelan chỉ vào một điểm được đánh sẵn dấu đỏ "Tôi dự định sẽ khởi động chiến dịch ở đây vào tháng tám và kéo dài đến tháng tư năm sau. Quân số lúc đó đã chuẩn bị đủ, thời cơ thích hợp nhưng," ngón tay thon dài lại chỉ vào một chấm xanh "tôi nghĩ nếu đánh ở đây nguy cơ mắc kẹt do tuyết lở sẽ rất cao. Vì vậy, lập căn cứ gần biển sẽ tốt hơn, gió nóng từ hướng Tây Nam sẽ giảm bớt khác nhiệt của nhiệt độ do chuyển mùa."

"Có lẽ không còn chỗ nào ổn hơn, nếu mai phục ở cửa biển thì sẽ tạo lợi thế cho chúng, dù gì địa hình biển chúng cũng thân thuộc hơn chúng ta." Leon nói có chút khó khăn "Nói thật với cậu, trận chiến lần này không chỉ là vì hoàng gia, cho tôi, mà còn là vì những kẻ yếu thế. Những Omega, Sigma không được may mắn như tôi, sinh ra trong gia đình thường dân, phải chịu đủ loại sỉ nhục về thân xác và tinh thần.

Nuốt một ngụm nước bọt, mới nói tiếp "Cậu cũng vì từng thấy những đứa bé mới 12 13 tuổi phải sinh con cho quý tộc vì tiền, nên mới đề xướng ra kế hoạch này còn gì. Nói tôi nhát gan tôi mặc kệ, tôi thật lòng không muốn mạo hiểm." Leon trở nên xúc động, vô tình phát ra một ít pheromone.

Phelan bình tĩnh rót một tách trà nóng "Đừng kích động," đẩy đến trước mặt Leon "tuy vị trí gần biển nguy hiểm nhưng tỷ lệ thành công cao. Chỉ cần sơ tán người dân trước thời gian quy định thì mọi thứ sẽ ổn. Tôi cam kết với cậu sẽ giảm tối thiểu số lượng binh lính thiệt mạng."

Leon nhíu mày "Vẫn nằm ở chữ "sẽ". Hay... nhờ anh cậu?"

Hắn nhanh chóng lắc đầu "Không được. Trận chiến này chỉ mang quy mô nội bộ, giống một cuộc khởi nghĩa. Nếu để thống tướng, là Lucas tham gia có thể lan thành cuộc chiến đa quốc gia, các nước hăm he vào Dellingr một khi đánh hơi được, sẽ hành động." Phelan dựa lưng vào ghế "Tuy có nguy hiểm, nhưng chỉ là phần nhỏ. Thay máu cho cơ chế chính trị vốn phải như vậy."

Vừa vào cửa đã cảm nhận không khí ảm đạm, họ tập trung đến độ không biết có người thứ ba xuất hiện.

An cũng nghe được một ít.

"Sao không bắt đầu từ chỗ này?" Cổ tay gầy gò của An chỉ lên một điểm trên bản đồ "Vừa giáp biên giới của ba vùng, lại xa khu dân cư, có phải là hợp lý hơn? " Cậu nhẹ nhàng đề nghị. Một tay còn lại cầm bình tưới cây, lúc chú tâm nói chuyện hơi nghiêng người vô tình đổ một ít ngoài "Ấy... chết. Để tôi lau." An vội buông bình xuống, chạy đi tìm khăn.

Hoàng tử và Hầu tước cúi đầu nhìn vào tấm bản đồ bị thấm ướt một.

Leon hứng thú reo lên một tiếng "Đúng vậy! Ngọn núi phía sau trường. Sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Nhưng mà... nơi đó nhiều năm không ai lui tới, hoàn toàn không nắm rõ địa hình. Mà tôi còn nghe nói... có phù thủy đang sống..." hoàng tử lại vào trạng thái ỉu xìu.

Phù thủy không chỉ là truyền thuyết. Trong lịch sử đã có tiền lệ xuất hiện những cuộc thanh trừng phù thủy, sau này bởi vì hoàng gia ém nhẹm mới không bị lan truyền trong quần chúng.

Trái với vui mừng của Leon, Phelan hoàn toàn mất hứng "Sao em biết nơi này?" hắn chăm chăm nhìn cằm gọn gàng của An.

Động tác lau chùi ngưng đọng.

"Đúng rồi. Cậu vào đây rồi à?" Leon nhích lại gần nghiêng đầu thắc mắc, lại nhận thấy mùi Hoàng Lan nồng nặc, khắp người An như tắm trong pheromone Alpha, hoàng tử liền phòng bị lặng lẽ nhích ra xa.

Nhận cùng lúc hai ánh mắt dò xét chĩa vào mình, An xởi lởi "Ha ha, ngài nghe lầm rồi, tôi làm gì có..." cuộn khăn trong tay, cậu đánh trống lảng.

Trong suốt kỳ phân hóa bổ sung, An chỉ có thể sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Một ngày cuối cùng trước khi tách ra, Sea và An hợp lực tìm hiểu xung quanh căn nhà hòng tìm đường ra. Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Họ không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp tựa thiên đường trần gian cạnh bờ hồ, Sea còn tìm ra vài loại thảo mộc quý.

Người dân Dellingr bao năm không dám bén mảng lại gần, lại nhiều tin đồn ma quỷ. Thiên nhiên ở đây dường như trở về với hình dạng nguyên thủy nhất của tự nhiên, mộc mạc cũng không kém phần bí ẩn.

An nghĩ, bọn họ không e dè để cậu nghe toàn chuyện tuyệt mật. Có thể thấy vị chủ nhân của cậu khá ngây thơ tin người. Chỉ điểm một ít chắc không sao, lúc rời đi An cũng sẽ đỡ áy náy.

Thái độ tránh né làm Phelan nghi ngờ, ba ngày, An đã trải qua những gì? Hắn hoàn toàn không biết.

Khu rừng hoang kia như cõi chết, lạnh lẽo âm u, trăm năm không hơi người. An sao lại biết rõ như vậy.

"Trả lời ta." Vươn tay nắm lấy cằm An, Phelan nghiêm giọng "An, thành thật trước khi ta nổi giận."

Những người bước vào đó đều biến mất như hơi nước, An lại khỏe mạnh sống sót trở về, dễ dàng thành tâm điểm dư luận. Còn có thể bị nghi ngờ là phù thủy. Chẳng may phát hiện, An liền nhận đủ mọi hình phạt. Không nơi nào dung túng cho tà giáo.

Thảo nào Phelan không thể đánh hơi được chút tung tích gì.

Nghiêng mặt tránh, một ngọn lửa cháy bừng bừng trong cơ thể, An khó chịu "Không phải ngài hứa sẽ không bao giờ ép buộc tôi à?"

Đầu mày Hầu tước nhíu chặt "Nhưng chuyện quan trọng em không được giấu giếm ta."

An bỗng bùng nổ cảm xúc "Ngài thất hứa!" bứt rứt đến cùng cực.

"Em..."

Một giọng nói rụt rè vang lên "Hai người không thể đợi tôi đi rồi hẳn cãi nhau?" Thật làm người khác nga mắt.

Muốn quát người ta mà ánh mắt cậu sắp nhỏ mật rồi kìa! Thằng bạn đáng ghét.

Phelan thở dài "Được rồi, chúng ta nói sau." Hắn vươn tay kéo An ngồi sát bên. Bắt đầu ủ ấm hai tay lạnh ngắt của cậu, lòng bàn tay đã bị bấm đến sưng đỏ.

Giật mấy cái không ra, An hừ mũi để mặc cho Hầu tước nắm.

Quyết tâm không để ý hành động chim chuột lộ liễu, Leon nói: "Được rồi, dù sao cậu ta cũng giúp giải quyết được một đống rắc rối. Bây giờ cậu có thể mô tả lại cụ thể địa hình hay không? Không ai nắm rõ, nhìn qua một tấm bản đồ thì chỗ nào cũng như chỗ nào."

Cậu nhìn Phelan một cái rồi quay sang Leon gật đầu.

Bỏ qua vẻ mặt táo bón của vị Hầu tước, An dùng lời lẽ gọn gàng nhất tả lại thông qua trí nhớ.

Càng nghe khóe miệng Leon nâng càng cao "Xuất sắc. Như vậy chúng ta có thể nắm được nhiều phần thắng hơn." Hoàng tử hí hoáy chú thích, quên hẳn khoảng cách thứ bậc "An này, cậu xem chỗ này tôi để vậy được chưa?"

Không muốn Hoàng Tử đợi lâu, An chụm đầu nhận xét: "Tôi thấy như vậy đã ổn, nhưng ngài thử nới thêm cánh trái xem như thế nào? Theo trí nhớ của tôi, nơi này bị cắt bởi con sông nhỏ, mùa đông làm giảm nhiệt độ trầm trọng, đi qua có thể sẽ rất chật vật cho binh lính cũng như khó khăn cho những đội tiếp tế."

Leon không khỏi gật gù "Được được, ý kiến không tồi." liền vươn tay muốn lấy bút từ tay An.

Một bàn tay to trắng muốt chặn ngang, tay Phelan bao lấy tay An, như cán bộ coi thi nhắc nhở học sinh "Hoàng tử, xin hãy tự trọng." Alpha Omega thọ thọ bất tương thân.

"?"

"?"

An ngao ngán "Ngài Walter, nào, ra đằng kia chơi đi. Hoàng tử, còn bên này tôi đổi vậy được không?"

"Nhóc con tránh ra chỗ người lớn nói chuyện. Việc của cậu là ra trận thôi."

"... "

Phelan quả không thể can dự, đề xuất này là do An đưa ra. Nhìn cậu say mê với ý tưởng như vậy, lòng hắn lại mềm nhũn.

Sau một hồi bàn luận, tình bạn giữa An và Leon liền trở thành anh em cột chèo "Hoàng tử, tôi thật ngưỡng mộ những Omega như ngài. Không những có sắc mà còn có tài."

Leon má đỏ hây hây, phẩy phẩy tay "Hầy, nếu không có sự giúp đỡ của cậu. Khúc mắc này sao có thể gỡ."

Một chủ một tôi kẻ tung người hứng tâng bốc nhau lên tận trời.

"Đủ chưa?" Phelan cực kì cực kì khó chịu. An có thể thấy ngọn lửa địa ngục cháy hừng hừng sau lưng hắn, "Đủ rồi thì biến đi."

Đảo mắt trắng dã, Leon hừ mũi "Rồi rồi. Tôi đi là được chứ gì? Đồ keo kiệt." Bước tới cửa, Leon sực nhớ xoay người "Đúng rồi. Xém nữa quên mất. 30 tháng sau là sinh thần anh cả tôi. Anh ta mời gần như toàn bộ những kẻ có liên mình, đúng là ngu ngốc, à, tên Jason cũng có mặt, liệu mà tính toán. Đi đây."

Tháng sau? Chẳng phải là cách ngày hạn hai ngày sao? Tốt quá, vậy là cậu sẽ có cơ hội rời đi.

Hầu tước một bên cũng đăm chiêu.

Đột nhiên, một bóng đen từ đâu vụt qua hắn như hổ vồ lấy An.

Đến khi định thần lại đã thấy hoàng tử sà vào lòng hầu nhỏ, chênh lệch chiều cao khiến Leon nằm gọn trong ngực An, trong tích tắc một giây, pheromone Hoàng Loan đầy phần nỗ không thèm kìm nén tràn ra.

Trước khi bị túm cổ, Leon đã chạy đi mất, không quên trêu ngươi "Lêu lêu, tôi ôm được người của cậu rồi." rồi vụt biến.

Hai má An ửng hồng, chưa kịp nhận ra điều gì.

Lúc đinh thần lại thì đã bị đè lên ghế cưỡng hôn.

"Ưʍ..."

Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ như tiếng mèo kêu thôi thúc Phelan, hắn càng mạnh mẽ xông tới. Đầu lưỡi khuấy đảo xâm chiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào tạo nên thứ âm thanh ướŧ áŧ.

Đến khi tách môi, An đã có chút mơ màng.

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp đầy bất mãn "Em tại sao lại để yên cho nó ôm?" Mặt Phelan vùi vào cổ cậu, liếʍ láp thưởng thức. Hương thơm nơi này rất đậm, cuồn cuộn thổi bay tâm trí hắn.

An rụt cổ, mặt mày hồng nhuận "Không... phải mà, tôi... A, Hầu tước, đừng cắn."

Răng nanh dù cách một lớp áo vẫn sắt nhọn, cắm lên xương quai xanh An đau rát, còn hơi nóng hổi ngưa ngứa.

Phải nhịn lắm Phelan mới không cắn lên cổ, Alpha bị cùng giới cắn cổ sẽ chở trên gai góc và chống cự.

Hắn không chịu được bị An chối bỏ.

Cả An người hừng hực, đỏ như quả gấc, "Lần sau tôi không thế nữa," Con ngươi đen láy rụt rè nhìn hắn, đuôi mắt còn hồng nhuận ươn ướt, lông mi dài chớp chớp, "tha cho tôi đi mà, ngài Walter..."

Thịch

Thịch

Thịch

"Hự."

Phelan ngã khụy, sức nặng cả thân thể đổ dồn lên người, An cảm tưởng mình đang bị một con voi ngàn ký đè, đau muốn chết. An cắn răng nhắm chặt mắt nhẫn nhịn không than lên.

Cũng không thấy được gương mặt hoảng hốt đỏ rực của ai kia.

Leon bên này hơn hở đi về phía xe ngựa đậu xa xa, vui vẻ đến độ muốn nhảy chân sáo.

Chỉnh tôi đi thì cậu sẽ thấy cảnh. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Khóe mắt thấy hình bóng khá quen mắt. Hai mắt to tròn của Hoàng tử trợn lên khi nhìn rõ hình dáng đối phương.

Miệng nhỏ nhếch lên đầy chế giễu.

Leon giả vờ đi sát, kêu một tiếng không thể giả hơn, vấp phải hòn đá vô hình nào đó té ngã.

Tiếng chát oan nghiệt xé tan khoảng không thinh lặng.

Lực tay rất lớn, đập một cái rõ to lên l*иg ngực cứng rắn của Thống tướng.

Bộ quân phục thẳng thớm bị túm nhăn nheo đến bẹo hình bẹo dạng.

"Ayo, xin lỗi đội trưởng nhó, vô tình vô tình."

Lucas hạ mắt nhìn quần áo nhăn nhúm. Ánh mắt có chút ghét bỏ, thanh âm lành lạnh "Vậy cậu cởϊ áσ cho tôi mặc xem như tạ lỗi đi." Dứt lời liền nắm gáy Leon làm như muốn lột áo hoàng tử.

Leon nhanh tay chống lên bờ ngực săn chắc, sờ soạng một phen rồi nở nụ cười gian xảo: "Ha, đội trưởng đừng lợi dụng thời cơ muốn ngắm nhìn cơ thể tôi như thế. Chỉ vô tình thôi, chú đâu cần hẹp hòi vậy." Mẹ nó, tên này khỏe như trâu nước ấy, đẩy mãi chẳng ra.

Lucas giữ khư khư mép áo Leon mặc kệ người vùng vẫy, kéo đến người ta quần áo xộc xệch. Tay còn lại còn nhẹ miết lên tuyến thể không chút phòng bị lộ ra sau cổ áo.

Leon hoàn toàn nổi điên.

"Tên chó, buông tôi ra. Chú sờ vào đâu đấy!?" Leon một tay đấm vào cơ bụng cứng như đá của Lucas, một tay vươn ra sau đập bàn tay hư hỏng kia: "Muốn tôi tống chú vào tù không? Ha, lâu ngày không gặp, thống tướng vẫn chó như ngày nào!"

Lực đánh vô tình làm ngón giữa của Lucas ấn vào càng sâu lên tuyến thể. Leon không nhịn được rên nhẹ một tiếng: "Ưʍ."

Mùi sữa tươi lập tức thoang thoảng trong không khí, ngọt ngào dụ hoặc.

Lucas như bị điện giật vội buông tay, vẻ mặt lạnh lùng như nứt toạc, vội rút miếng vải ngăn pheromone che mũi, bợt cỡn "Hoàng tử vẫn thiếu định lực như ngày nào." giọng so với thái độ luống cuống ngược lại vô cùng bình tĩnh: "Sau này ra ngoài bớt trêu chọc người." Liền quay đi không đợi đuổi.

"Đồ thần kinh! Xuống giường bước lộn chân mới gặp chú!" Leon đỏ mặt chửi đổng một tiếng, nhanh chân chạy về hướng xe ngựa.

Cũng may địa phận lâu đài luôn an toàn, không ai phát hiện tình cảnh ngượng ngùng của thống tướng.