Người Hầu Nhỏ Ngày Ngày Tìm Cách Chạy Trốn

Chương 7

An có một đêm ngủ no giấc, không giật mình tỉnh giữa đêm hay trằn trọc như ngày thường.

Mặt An vùi vào chăn, mùi nước xả vải cùng mùi hoa thanh ngọt làm cơ thể cậu lâng lâng khó tả.

Khi nào có nhiều tiền phải sắm một chiếc giường như này mới được.

Xa xa có tiếng nói văng vẳng xa xa mơ mơ hồ hồ bên tai.

"Ngài... không được... nên gọi... Walter..."

An dần mở mắt, thính lực trở lại hoạt động, "Mau gọi cậu ta dậy nhân lúc ngài Walter không ở đây. Nhanh lên trước khi tiểu công tước nhìn thấy."

Là Adam, người quản gia luôn càm ràm càu nhàu cậu. Qua giọng nói có thể dễ dàng nhận ra sự khẩn trương cùng sốt ruột. An dụi mắt nhìn tâm chăn bông trên người giật mình nhận ra cậu đang ở trên giường Phelan, ngước mắt đã thấy Adam nhăn mặt nhíu mày nhìn cậu đầy trách cứ.

"..."

"Mấy người làm gì ở đây?"

Phelan bước vào, dáng người cao ráo vượt trội vận bộ quần áo có phần trang trọng nhằm để chào mừng tiểu Công tước hôm nay trở về, mái tóc nâu sẫm cũng được vuốt lên để lộ vầng trán tinh anh. Trong ngoài đều toát lên chữ đẹp trai.

Lùi xuống phía sau, Adam khó xử đáp: "Ngài Walter, tên người hầu này dám leo lên giường chủ nhân nằm, đây là không phải phép. Hơi nữa, chuyện này để người ngoài biết được sẽ dị nghị."

Chưa có tiền nào người hầu được phép ngủ trong phòng chủ nhân huống chi là trên giường, trong thế giới mà tồn tại nhiều loại giới tính như Dellingr thì càng bị nghiêm cấm. Chỉ có vợ chồng hoặc người thật sự thân thiết mới có thể cùng nhau chia chăn sẻ gối.

Phelan trước giờ không bao giờ hành xử thiếu suy nghĩ như vậy. Chỉ có tên tiện hầu mưu mô này dụ dỗ mà thôi. Adam nghĩ thế càng thêm đinh ninh phán đoán của bản thân.

Hắn đi đến bên giường sốc chăn An lên, mùi trà đen hôm qua đã nhạt đi rất nhiều: "Có chuyện gì mà không được? Ta là ai? Họ là ai? Ta cần để ý đến lời họ à?"

An thuận thế chui ra, vừa tỉnh dậy nên mái tóc dài còn rối tung bên vai. Adam thấy trên người An quần áo đàng hoàng thì thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may. Từ khi khế ước kia được lập ra, ông luôn thấp thỏm canh chừng.

Phelan liếc mắt khinh thước hành động của quản gia, tôi mới mười lăm tuổi thôi. Nghĩ cái gì vậy chứ.

Cậu ngơ ngác đứng một bên nhìn những người hầu muốn đến dọn dẹp bị Phelan ngăn lại. Say ke đúng là không đùa được, đầu cậu còn choáng lắm.

Phelan hất mặt ra lệnh: "Đứng đó làm gì? Lo dọn dẹp đi."

An liền nhanh nhẹn dọn dẹp: "À, vâng." Từ khi nào cậu lên đây được nhỉ?

Đám người hầu nhìn nhau, bất đắc dĩ ra ngoài.

"Gần đây ngươi không thấy ngài Walter có chút kỳ lạ à?" Vừa qua ngã rẽ, Beta được chỉ định dọn dẹp ban nãy lấm lét hỏi người bên cạnh.

Người được hỏi lắc đầu: "Không biết, từ ngày An đến ngài Walter luôn bắt cậu ta dọn dẹp và thu xếp tư trang cho ngài ấy, hồi nãy cũng như vậy mà."

"Tôi cứ thấy là lạ..."

''Các ngươi cũng sắp có công việc lạ rồi.'' Adam từ đâu lù lù xuất hiện khiến hai người hầu kia giật bắn mình. Bọn họ rối rít xin lỗi rồi chạy đi.

Adam trầm tư một lúc sau mới thở dài một hơi rời đi.

Xế trưa. Hàng loạt người hầu theo lệnh ra cổng xếp thành hàng dài đều tăm tắp chờ đợi để chào đón tiểu công tước hơn năm năm chưa trở về. Công tước cùng phu nhân hôm nay cũng có mặt.

''Sao lâu thế? Hay là trên đường xảy ra chuyện gì rồi!'' Phu nhân đi đi lại lại trong phòng, đôi mắt màu lục to tròn đầy lo lắng ''Em ra xem xem!''

Công tước Walter vội ngăn cản ''Em định đi bộ đó à?'' Đoạn đường từ lâu đài đến cổng, đi xe ngựa sợ cũng mất gần nửa tiếng.

Phelan cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Mẹ, người nên bình tĩnh, Lucas sẽ về sớm thôi."

An bĩu môi, vẻ dịu dàng của Phelan lúc này đúng là làm người ta mở mang tầm mắt.

Phu nhân vò vò khăn tay, hướng Công tước nói: ''Nhưng mà lo quá, Lucas lâu lắm mới trở về mà. Còn nữa, không biết lần này có định đi nữa hay không...''

Chưa dứt lời đã có một hầu nữ Gamma thông báo Lucas đã tới cổng, cả gia đình đều ra đón.

Một người đàn ông cao to mặc quân phục xuống ngựa. Gương mặt có đến tám phần giống Phelan điểm khác biệt là nét trầm tĩnh trải đời được hình thành sau khi trải qua nhiều cuộc chiến tô thêm phần đĩnh đạc, nghiêm nghị. Đôi mắt màu nâu tựa như công tước hiện lên nét vui mừng.

Nếu không mắc kẹt vào hai chữ ''vật chất'' có lẽ An sẽ là một Thống tướng như Lucas. Oai phong lẫm liệt, là hình mẫu của mọi Omega trên đế quốc.

Ví Lucas Walter lại điềm đạm như mặc hồ chạng vạng hoàng hôn thì Phelan Walter lại giống ánh nắng ban trưa hừng hực cháy bỏng nhưng cũng không thể cưỡng lại...

Sao tự nhiên nghĩ tới hắn vậy chứ!?

''Thu ánh mắt đó của ngươi vào.''

Phelan nheo mắt quan sát biểu cảm của An nãy giờ, nghiêm giọng cảnh cáo "Còn nhìn nữa ra móc mắt người." Ánh mắt An long lanh đầy sùng bái nhìn Lucas làm hắn khắp người như bị kim chích, ngứa ngáy khó chịu tột cùng.

An cắn răng cất lời khen ngợi vừa nãy vào trong.

Chân dài sải bước đến chỗ Công tước, Lucas dịu dàng nói,''Cha, mẹ, con đã trở về.'' Lucas đưa mắt đến người em trai mới ngày nào còn ôm chân không cho mình rời xa, nay đã phổng phao mà xoa đầu: ''Em trai, anh về rồi. ''

Thức thì Phelan trở mặt vui vẻ dang tay ôm đáp lại anh trai: ''Mừng đã về.''

Phu nhân chấm nước mắt, nắm tay Lucas xoa xoa "Về là tốt rồi! Chắc con đói lắm đúng không? Mau mau vào trong."

Đàn người nhanh chóng di chuyển vào phòng ăn.

Trò chuyện một lúc phòng bếp liền nhanh chóng bày biện thức ăn tinh xảo lên bàn

Công tước hài lòng nhìn hai con trai, cảm giác ấm cúm làm ông vui vẻ ''Mọi chuyện bên đó thế nào?'' Ông cắt nhỏ miếng gà tây đặt vào đĩa của phu nhân.

Lucas nhấm ngụm nước từ tốn đáp: ''Cuộc bạo loạn của Zeta vẫn còn khá gay gắt. Gần đây bọn chúng ngày càng hung hãn nên phía bên doanh trại cũng đang dàn xếp chiến lược mới.''

''Ừm. Con cũng nên thu xếp, chức tiểu Công tước kia của con không thể để không như vậy được. Em trai con cũng sắp nhận tước hiệu đầu tiên vào tháng tới, con nên nghỉ ở nhà một thời gian thì hơn.''

Nhà Walter vốn dĩ có truyền thống quân sự, từ trước tới giờ đều theo con đường làm quân nhân. Tới đời ông của Phelan thì rẽ hướng sang kinh doanh, có vẻ như được hậu thuẫn đặc biệt về chính trị, con đường kinh doanh khá trơn tru phát đạt.

Vì thế đã từ rất lâu dòng tộc Walter không còn quá khắt khe về việc con cháu sẽ làm gì để nối nghiệp sau này, người nào ham mê quân sự như Lucas thì làm quân nhân, đam mê kinh doanh như Phelan thì tiếp bước con đường kinh doanh.

Lucas mỉm cười nhìn về phía Phelan có phần thiên vị nói "Cha cũng biết việc kinh doanh con chẳng có mấy tài năng, mặt này Phelan có tư chất hơn con.'' Y khá tin tưởng người em trai này. Chỉ cần Phelan không làm việc trái với luân thường đạo lý thì y đều ủng hộ.

Dường như bỏ tất cả ngoài tai, Phelan nhíu mày chỉ chỉ thức ăn trên dĩa nhìn về người hầu nhỏ, An hiểu ý lựa vỏ cà chua cho ra dĩa khác. Lúc đó Phelan để ý đến câu chuyện đáp: ''Anh đi đã lâu như vậy, mẹ rất nhớ anh. Nếu được hãy ở lại lâu hơn. Còn chuyện kia thì từ từ tính sau. ''

Lucas ôn nhu cười: ''Thật ra lần này về có lẽ anh sẽ ở lại tổng hành dinh làm việc, biên giới đã có người lo liệu.''

''Thật à?'' Phelan đưa tay chọt chọt sườn cừu mặt mày đầy vẻ không hài lòng. Phất phất tay với An "Lại đây." An đành khúm núm cúi người đến sát cạnh bên, Phelan bực bội nói: "Mặn chết đi được." Sau đó xiên một miếng thịt đã cắt nhỏ chìa trước mặt An.

Nhìn nĩa đưa tới trước mắt, An cúi đầu há miệng nếm thử ''Có tin là tôi nhét cái đĩa vào miệng ngài không? Mặn nhạt do đầu bếp chứ do tôi à?" Đó là điều cậu chửi mắng trong bụng, An bực bội nhai nhai nuốt nuốt, rõ ràng là ngon muốn chết, không tanh không hôi mà còn bắt bẻ.

Công tước và phu nhân chỉ chăm chăm hỏi han Lucas chẳng mảy may để ý. Công tước phu nhân đưa thức ăn vào đĩa Lucas, cao hứng nói: "Thật ư?"

Rời mắt khỏi cảnh tượng kỳ lạ Lucas nhìn phu nhân gật đầu: "Thật ạ. Nhờ làm được một số chuyện có ít nên phía hoàng gia đang có sắp xếp lại."

Công tước Walter sờ sờ cằm, hoàng gia không bao giờ muốn chịu thiệt. Nếu còn để Lucas ở doanh trại, không chừng sau này muốn ra quân ngăn chiến đấu cũng phải chịu chi phối của Lucas hay đúng hơn là nhà Walter, địa vị hoàng gia sẽ lung lay.

Phu nhân lại không nghĩ nhiều như vậy, gương mặt có phần trẻ hơn với tuổi lộ ra nụ cười xinh đẹp: "Vậy thì quá tốt! Ta lo con cứ ở trong doanh trại toàn là Alpha và Gamma rồi quên việc hệ trọng của bản thân. Lucas à, con đã gần 30, có muốn kết hôn chưa? Chỗ mẹ có mấy người bạn. Beta, Omega, thậm chí nếu con thích Alpha đều có, con đi xem mắt một lần coi sao. Ha?"

Lucas – 27 tuổi – Walter có chút câm nín liếc mắt đến em trai yêu dấu đang cười xấu xa khi thấy người gặp họa. Đánh mắt sang một chút là có thể thấy cậu bé nhỏ gầy mảnh khảnh đứng nghiêm chỉnh ngay ngắn cạnh bên.

Hình như ở đây ngoại trừ Adam chỉ có cậu bé này là được đứng nghe chuyện trong nhà.

Lucas nhìn An một lúc, lại cảm nhận tầm mắt của em trai. Y cười nhẹ một cái, nửa thật nửa đùa nói: "Con nghĩ mẹ nên lo lắng cho út cưng nhà mình thì hơn, sang năm không chừng có thêm một đứa cháu kháu khỉnh."

Nghĩ y lảng tránh phu nhân hơi bất mãn: ''Em trai con mới bao tuổi? Còn chưa tốt nghiệp, con đừng có mà đánh trống lảng với ta.''

Phelan nhếch mày, mặt mày cười tươi hơn hoa: "Chẳng phải anh trai thân yêu làm người ta chạy mất vì theo bằng mấy cách thức trong sách giáo khoa à?" Dù xa cách bao năm nhưng anh em vẫn thường xuyên thư từ cho nhau, cũng kể cho nhau nhiều chuyện. Giờ là lúc thích hợp đem mấy chuyện tuyệt mật ra xé xác nhau đây mà.

An đứng cạnh khẽ hít từng ngụm khí cố nhịn cười.

Đm út cưng? Xưng hô quái quỷ gì đây?

"Gì cơ? Ai? Sao mẹ không biết gì hết!" Phu nhân càng không hài lòng chất vấn Lucas.

Cuối cùng thì Lucas vẫn là lúng túng "Mẹ đừng nghe nó nói linh tinh. Con vẫn muốn ở cạnh phụng dưỡng người"

Suốt thời gian còn lại, phu nhân liên tục rặn hỏi Lucas cho ra lẽ, y chỉ có thể cười cười cho qua chuyện, chọc Phelan một tý cuối cùng mình vẫn chịu thiệt.

Phelan liếc mắt thấy biểu cảm vui vẻ của cậu khi nhìn Lucas. Tâm trạng liền buồn bực: "Con no rồi. Lên trước." Lạnh lùng ra lên với An, "Đi. Ở đó làm gì?"

"Thằng bé dạo này sao thế nhỉ? Mới nãy còn vui vẻ." Phu nhân có chút bối rối. Ông David nhún vai. Đừng cố hiểu tâm tình của Alpha đang dậy thì.

Lucas chống cằm, mặt mày đầy thâm ý nhìn về phía cầu thang che khuất hình bóng một chủ một tớ đi san sát cạnh nhau.