Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 78

"Có thể nói chuyện chút không?" Lư Minh sau khi ăn trưa, định trở về ký túc xá ngủ một giấc để dưỡng sức cho tiết học buổi chiều, một người lướt ngang qua mặt anh, lúc để ý lại thì ra là Tiêu An Nhược.

"Cậu có vấn đề gì sao?" Thấy người chặn mình lại là Lư Minh, Tiêu An Nhược rất ngạc nhiên. Cậu chỉ mới dọn ra có một ngày thôi mà, không lẽ phòng ở có vấn đề gì sao?

"Tôi muốn hỏi cậu một số chuyện, là về Lâm Nhữ."

Tuy không biết hắn định nói về chuyện gì, nhưng hai chữ "Lâm Nhữ" đã thành công kéo Tiêu An Nhược rời đi.

Hai người đến "Nhà Cây" của khoa Công nghệ thực phẩm để nói chuyện, bình thường rất ít có người ra đây, nên để nói chuyện bí mật thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.

"Cậu nói chuyện của Lâm Nhữ là sao?" Tiêu An Nhược hỏi.

"Tôi nói ra điều này, cậu có thể nghĩ tôi bị điên cũng không sao, chỉ là tôi tò mò mà thôi! Có phải trong phòng ký túc xá đó, có một người khác hay không? Hay đổi cách hỏi khác một chút, có phải Lâm Nhữ vẫn còn ở trong phòng đó hay không?"

"Cậu nói Lâm Nhữ vẫn còn ở trong phòng đó là sao? Ý cậu là hồn ma của cậu ấy sao?" Tiêu An Nhược cảm nhận có điều không hay đã xảy ra thật rồi, có lẽ trong lúc không để ý Lâm Nhữ đã làm điều gì đó khiến hắn sinh nghi.

"Đúng vậy!" Đó chính là điều hắn nghĩ được sao tất cả những chuyện kia.

"Vậy tôi hỏi cậu một câu, cậu là gì của Lâm Nhữ?"

"Tôi sao? Theo cách nghĩ của cậu ấy thì tôi là một người bạn, nhưng theo cách nghĩ của riêng tôi thì...tôi yêu cậu ấy."

"Vậy anh có biết mọi chuyện xảy ra với cậu ấy không?"

"Những điều cần biết đều đã biết được..." Chỉ cần nghĩ đến là hắn đã đủ đau đớn rồi, người mình yêu thương mà lại bị đám người đó hành hạ như thế. Cũng may đám người đó đã bị trừng trị, nếu không cho dù phải đánh đổi bất cứ điều gì, hắn cũng sẽ không tha cho đám người đó.

"Tại sao cậu lại nghĩ hồn ma của Lâm Nhữ còn ở trong phòng?"

Lư Minh sau khi nghe câu hỏi của Tiêu An Nhược, ngẫm nghĩ lại một chút, cuối cùng vẫn kể cho cậu nghe những điều đã xảy ra trong chưa đầy hai ngày qua. Từ việc thấy dấu vết trên giường, bóng trắng cứ lờ mờ xuất hiện và chuyện có người đắp chăn buổi tối cho hắn.

Tiêu An Nhược nghe xong thì một phần vui mừng, phần còn lại thì tràn ngập sự lo lắng. Cậu chưa bao giờ nghe Triệu Kỳ Nhiễm nói về người tên Lư Minh này, hiện tại lại không biết từ đâu nhảy ra để ý được nhiều việc như thế. Nhưng ở một hướng khác chính là, bóng trắng mà hắn nhìn thấy phần nhiều chính là Triệu lâm Nhữ. Vậy có phải hình ảnh đó càng ngày càng rõ ràng hay không? Người chứa đựng sự cố chấp đối với Triệu Lâm Nhữ, có phải đã xuất hiện hay không?

"Vì tôi ở trong phòng đó nên cậu nghĩ tôi sẽ biết về chuyện gì đó, hay chỉ là muốn chặn đầu tôi."

"Tôi mong cậu sẽ trả lời rằng cậu biết rõ điều đó." Lư Minh với đôi mắt có chút mong đợi hướng về phía Tiêu An Nhược.

"Cậu đi theo tôi!"

Lư Minh ngốc ngốc mà đi theo Tiêu An Nhược, nhưng hóa ra cậu lại quay trở về phòng ký túc xá. Vừa bước vào thì nhìn đã nhìn thấy Triệu Lâm Nhữ ngồi trên ghế, nhìn sang Lư Minh thấy hắn cũng đang nhìn về vị trí đó thì càng xác định hơn suy đoán của bản thân.

Chưa đợi Tiêu An Nhược hỏi, Lư Minh đã thông qua câu nói xác định mọi chuyện: "Trên ghế hình như có gì đó, cậu có thấy không?"

Đừng nói chi Tiêu An Nhược, Triệu Lâm Nhữ bên kia sau khi nghe hắn nói thì cứng ngắt người trên ghế, không dám động đậy lấy một chút. Đôi mắt liếc nhìn sang Tiêu An Nhược, đầy vẻ khó hiểu trên gương mặt.

"Tôi không thấy gì cả!" Tiêu An Nhược sau khi đối mắt với Triệu Lâm Nhữ, quay sang Lư Minh, xem như không có chuyện gì xảy ra mà trả lời.

"Vậy sao...vậy, cậu lên đây là có chuyện gì?"

"À, không có gì đâu, tôi chỉ lên nhìn một chút những gì mà cậu nói thôi. Có lẽ vì sự hối hận khi không thể bên cạnh Lâm Nhữ vào lúc cậu ấy gặp chuyện, nên cậu mới có những suy nghĩ như thế. Thử nghĩ lại mà xem, tất cả những điều mà cậu cho là có người, thật ra có thể giải thích được mà, phải không?"

"Tôi cũng biết như thế, nhưng mà...thôi, không có gì đâu. Chắc là tôi bị ảo giác thật rồi!"

Tới lui một hồi thì cũng đến giờ lên lớp, hai người đều cùng có chung điểm đến nên cũng không có lý do gì đi riêng.

Tuy Tiêu An Nhược đã đưa ra câu trả lời cho hắn, nhưng thật ra Lư Minh không có chút gì bị thuyết phục cả, vì khi hắn quay người rời khỏi phòng, bóng trắng đó vẫn tồn tại rất rõ ràng dưới mắt hắn. Chỉ có một điều chính là, không thể nhìn rõ hình dáng cụ thể của bóng trắng đó, nhưng vóc dáng đó thật sự có hơi giống Triệu Lâm Nhữ.

Lư Minh bị nhiều suy nghĩ vây quanh, nên suốt buổi học cũng lại như người mất hồn. Sau giờ học, nhìn Lư Minh cứ ngẩn ngơ như thế, Tiêu An Nhược trước khi rời khỏi, để lại một câu. Nghe được lời của cậu, Lư Minh chìm trong suy nghĩ đôi chút, xong lại trở nên vui vẻ khác hẳn mọi ngày, còn phá lệ không gọi đồ ăn ngoài mà mua đồ về phòng nấu ăn.

"Duyên là cho trời định, cho dù hai người ở hai thế giới thì cũng không tránh khỏi. Nếu đã có duyên gặp gỡ, thì người hay ma có khác gì nhau. Biết đâu vào một ngày đẹp trời nào đó, người cậu chờ đợi sẽ một lần nữa...quay về bên cậu. Chúc may mắn!"