Sau khi thống nhất ý kiến, thủ tục của Tiêu An Nhược trong ngày hôm đó cũng hoàn thành. Triệu Kỳ Nhiễm cùng quản gia trong nhà bỏ ra chút thời gian chút cậu chuyển đồ đạc đến chung cư. Đặt hành lý xuống sofa trong nhà Triệu Lâm Nhữ, cậu có cảm giác sau giống như bản thân bị gả đi thế không biết!
Lư Minh vào buổi sáng đã có tiết học, đến chiều tối quay lại ký túc xá mới thấy tờ giấy nhắn của Tiêu An Nhược. Chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua nên Lư Minh cũng không cảm thấy mặn mà gì lắm với mối quan hệ của hai người.
Anh nhìn không gian trống trải trong phòng đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn. Nếu như là lúc trước, anh đã nhắn tin qua than phiền với Triệu Lâm Nhữ rồi. Hiện tại có nhắn thì cũng chỉ để đã gửi mà thôi, không thể làm gì khác hơn nữa.
Lư Minh để cặp sách lên giường ngủ của mình, dụng cụ nấu ăn ở ký túc xá cũ hắn vẫn chưa có thời gian đem qua. Mà hiện tại, cũng không có tâm trạng để nấu nướng gì cả, lấy điện thoại ra chọn đại vài món thân thuộc rồi đặt hàng.
Triệu Lâm Nhữ từ nãy vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn từng hành động của hắn. Lần trước ngồi ở trên nệm giường đã để lại dấu, cậu sợ sẽ khiến Lư Minh sinh nghi, nên chỉ ngồi lên ghế cây trên bàn học mà thôi. Khi nãy thấy hắn cầm sách trên tay tưởng hắn sẽ đi đến bàn học nên Triệu Lâm Nhữ mới đứng dậy nhường chỗ.
Mở tủ quần áo ra lấy một bộ đồ thoải mái, trước khi bước vào phòng tắm, không hiểu vì sao Lư Minh lại quay ra nhìn không gian trong phòng rồi nói:
"Nếu em có ở đây, thì cứ ngồi chỗ nào em muốn cũng được."
Triệu Lâm Nhữ khi nghe những lời đó thì hết cả hồn, một lòng suy nghĩ bản thân đã làm lộ ra những gì, tại sao hắn lại nói như vậy? Nhưng cậu không biết, thật ra hắn cứ luôn canh cánh trong lòng về chuyện hôm trước.
Dấu vết trên giường hôm trước thật ra rất bình thường. Có lẽ là do Tiêu An Nhược ngồi, hoặc là ai đó đến thăm nên để lại. Ban đầu hắn cũng không để ý lắm về chuyện đó, lúc nào cũng suy nghĩ có lẽ do bản thân đã nghĩ về cậu quá nhiều. Nhưng tối hôm qua, Lư Minh đúng là có mệt trong người, nhưng không phải ngất xỉu. Trong lúc không khí lạnh bao trùm, hắn cảm nhận được có một lực kéo tấm chăn lên đắp cho hắn.
Trong lúc mơ màng, Lư Minh đã thấy một bóng dáng mờ ảo của Triệu Lâm Nhữ, một lòng nghĩ rằng có lẽ do bản thân ngủ mơ mà thôi! Nhưng sau đó, kết hợp với chuyện của hai ngày hôm nay. Hắn bỗng nhiên có một suy nghĩ rằng, có khi nào có một ai khác đang hiện diện ở đây hay không? Nên lời khi nãy thật ra là muốn thử nghiệm mà thôi.
Triệu Lâm Nhữ đang bối rối bên ngoài không hề biết rằng, Lư Minh đang cảm thấy bản thân bị ngu bên trong kia.
........................
Triệu Kỳ Nhiễm bỏ ra một buổi chiều giúp Tiêu An Nhược sắp xếp đồ đạc, một hồi vật lộn của hai người cuối cùng cũng kết thúc. Hai người nhìn nhau, "tiếng trống đánh" bất chợt khiến cả hai cùng nhìn nhau cười. Triệu Kỳ Nhiễm xung phong ra ngoài gọi đồ ăn, điện thoại cả hai người đều đặt ở phòng khách hết rồi.
Trước khi ra ngoài còn dặn cậu đi tắm trước, sau đó tranh thủ nghỉ ngơi một lát thì có thể dùng bữa.
Triệu Kỳ Nhiễm ra ngoài, Tiêu An Nhược ở lại một mình trong phòng, bất giác mỉm cười. Nếu những người thân quen của cậu nhìn thấy, chắc chắn đều có cùng suy nghĩ, đây là nụ cười mãn nguyện và đẹp đẽ nhất mà họ từng được thấy của Tiêu An Nhược. Vì hiện tại, cậu đang dần cảm nhận được một thứ, mà bản thân đã vô tình quên tìm kiếm. Đó chính là hạnh phúc!
Đồ ăn được giao đến, hai người ngồi đối diện trên bàn cơm, anh gắp cho em rồi em gắp cho anh, cứ thế qua lại mà hết bữa cơm.
Buổi tối đến, có hai người đang do dự đứng trước chiếc giường kingsize trong phòng. Tiêu An Nhược thì vò vò mép áo, cố gắng làm lơ đãng suy nghĩ của bản thân, Triệu Kỳ Nhiễm bên kia còn nghiêm trọng hơn, run rẩy đến lợi hại.
Có hiểu gì không? Là nằm chung đó! Lỡ lúc ngủ không để ý đυ.ng trúng đâu thì...hm...không ổn lắm thì phải.
"Vậy...đi ngủ chứ?" Tiêu An Nhược đánh ý thăm dò.
"Ừ, ngủ thôi." Triệu Kỳ Nhiễm "lạnh mặt" nói. Thật ra là cơ mặt đã đông cứng rồi đấy!
Hai người cứ như hai tượng đá nằm ra đó, tay chân đơ ra không dám nhúc nhích. Triệu Kỳ Nhiễm thấy không ổn lắm, nên chủ động ngồi dậy kéo chăn phía dưới lên, đắp cho cả hai người. Tiêu An Nhược thấy anh như thế cũng tự trấn an bản thân, thả lỏng cơ thể.
"Ngày mai, đến nhà anh được không?" Triệu Kỳ Nhiễm cũng cảm nhận được sự thả lỏng của cậu nên mở lời đề nghị.
"Đến nhà anh sao? Gặp ba mẹ anh hả?" Tiêu An Nhược vừa nghe lời anh nói thì co rúm cả người, cậu dường như đã quên mất điều đó.
Tiêu Phong có thể coi là người lớn đại diện trong nhà cho Tiêu An Nhược, vì vụ án cũng đã gặp qua Triệu Kỳ Nhiễm nhiều lần. Hơn thế, Tằng Vũ chắc chắn cũng sẽ nói qua về anh cho Tiêu Phong nghe, nên tuy không hợp theo lẽ thường, nhưng có thể nói Triệu Kỳ Nhiễm đã "ra mắt" nhà họ Tiêu xong rồi.
Còn đối với Tiêu An Nhược, tuy đôi lần có nghe qua anh nhắc đến hai vị phụ huynh ở nhà, nhưng gặp mặt chân chính, thì chưa bao giờ.
Cậu không lo bản thân không đáp ứng được yêu cầu của ba mẹ anh, cái cậu lo nhiều hơn chính là về thân phận của cậu. Có lẽ đối với những người hiểu rõ sự việc, đều biết thật ra hai anh em nhà họ Tiêu hoàn toàn không dính líu đến chuyện của Tiêu Viễn Trì. Nhưng người bị hại là ai? Là em trai ruột của mình! Liệu ba mẹ Triệu Kỳ Nhiễm có vì chuyện đó, mà ngăn cản thậm chí là ghét bỏ cậu hay không?
Chờ đợi một lúc lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời từ Tiêu An Nhược, cứ tưởng là cậu đã ngủ mất. Triệu Kỳ Nhiễm chống tay lên đầu giường, nghiêng về phía Tiêu An Nhược thì phát hiện ra cậu vẫn còn thức. Đồng thời cũng thấy được ánh mắt lo lắng của cậu, phản chiếu dưới khung cảnh thiếu sáng.
"Có chuyện gì sao?" Triệu Kỳ Nhiễm hỏi.
"Có lẽ...em sẽ không đến gặp ba mẹ anh được đâu!"