Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 9

Tiêu An Nhược dựa theo lời kể của Lâm Di Hòa nói lại mọi chuyện cho anh nghe. Theo mạch kể của cậu cả Lục Minh cùng Triệu Kỳ Nhiễm điều không tránh khỏi ngạc nhiên.

Lục Minh thì há hốc mồm ra dường như chưa biết Tiêu An Nhược đang nói chuyện gì, còn Triệu Kỳ Nhiễm thì trầm ngâm suy tư.

Sự việc xảy xa chưa đầy một tuần đúng là sở cảnh sát đang rất hoang mang về mọi chuyện, rõ ràng chỉ là bắt cóc giao tiền chuộc như mọi gia đình có tiền khác nhưng không nghĩ con tin lại chết trước khi nhận tiền chuộc.

Lâm gia ở tỉnh A cũng có tiếng, sự việc gây hoang mang rất lớn!

"Mạng phép hỏi cậu một câu, những không tin đó cậu từ đâu mà có?" Đây cũng là điểm mà Triệu Kỳ Nhiễm quan tâm nhất.

"Vậy tôi hỏi anh, anh có tin trên đời có vong hồn không?"

Tiêu An Nhược đã sắp xếp nơi riêng tư vì cậu biết người thông thường nhất định sẽ không tin vào những chuyện này, nhất định cậu cùng Lâm Di Hòa sẽ phải làm gì đó để Triệu Kỳ Nhiễm có thể tin mọi chuyện.

"Cậu muốn nói có hồn ma báo tin cho cậu sao?" Lục Minh từ khi nãy vẫn đứng hình nhưng khi nghe Tiêu An Nhược nhắc đến vong hồn, Lục Minh bẽn lẽn hỏi nhẹ, trong lúc đó mắt vẫn đảo quanh khắp nơi trong căn phòng.

"Di Hòa, cậu có thể làm gì cho bọn họ tin không?"

Vừa nói Tiêu An Nhược lấy trong balo ra một tờ giấy cùng cây viết.

Lâm Di Hòa theo lời cậu viết vài chữ lên tờ giấy, ngay lúc cậu giơ tờ giấy với dòng chữ "Tôi tên Lâm Di Hòa" lên, Lục Minh ngay lập tức rời khỏi chỗ chạy đến phía góc tường, Lâm Di Hòa thấy Lục Minh sợ lại đùa dai tay cầm tờ giấy từ từ tiếp cận hắn, khỏi phải nói Lục Minh sợ đến mức nào.

Triệu Kỳ Nhiễm cũng rất ngạc nhiên nhưng do có tường tâm lý vững chắc nên anh cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Ý cậu nói, nạn nhân Lâm Di Hòa quay về đây nói cho cậu nghe mọi chuyện. Cậu có khả năng nhìn thấy vong hồn hay chỉ với Lâm Di Hòa?"

"Tất cả!" Tiêu An Nhược cũng mạnh dạn thừa nhận.

"Chuyện này, đúng như cậu nói nếu báo lên cảnh sát họ cũng không thể thụ lý vụ án được, vì hoàn toàn không có chứng cứ! Vậy cậu muốn tôi phải làm sao? Đến đó và đưa những người đó về vì có người nhìn thấy vong hồn tố cáo mấy người là chủ mưu của một vụ bắt cóc gϊếŧ người!"

"Chuyện đó, đúng là không thể nhỉ?" Ban đầu cậu chỉ muốn tìm một người có thể tin tưởng được, nhưng lại quên cho dù là ai thì khi phá án chứng cứ mới là thứ quan trọng nhất.

"Ghi âm?" Ngay lúc cả hai đang bế tắc Lâm Di Hòa sau khi nghe hai người nói, bỏ qua cho Lục Minh bước đến phía sau Tiêu An Nhược nói với cậu:

"Một trong những tên bắt tôi đi có bản ghi âm cuộc trao đổi giữa Lâm Vọng cùng đám đàn em của hắn, trong lúc bị bắt tôi nghe bọn họ bàn với nhau sẽ dùng nó để kiếm mối hời, chắc chắn bọn chúng muốn dùng nó để uy hϊếp Lâm Vọng đó là lý do Lâm Vọng cho bọn chúng lẩn trốn tại biệt thự của hắn."

"Lâm Di Hòa nói trong tay bọn bắt cóc có bản ghi âm cuộc trao đổi của kẻ chủ mưu với họ, nếu để uy hϊếp tôi chắc họ sẽ không tiêu hủy nó dễ dàng, hơn thế nữa chỉ cần tìm được số tiền chuộc trong nhà có dấu vân tay Lâm phụ thì đã có đủ chứng cứ buộc tội cả lũ đó rồi!" Tiêu An Nhược như tìm được lối thoát trong công chuyện, sung sức bàn luận.

"Chúng ta lấy lý do gì đi vào biệt thự, tùy tiện xông vào là xâm nhập gia cư bất hợp pháp!"

"Tôi có cách này!" Tiêu An Nhược suy tư trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng đề nghị.

"Nói nghe thử." Người nói câu này là Lục Minh – người từ nãy giờ bị dọa muốn mất hồn rồi.

Sau khi nghe kế sách của Tiêu An Nhược, chẳng những Lục Minh mà ngay cả Triệu Kỳ Nhiễm cũng lên tiếng phản đối.

Như Lâm Di Hòa nói ngôi biệt thự đó nằm trên một vùng núi du lịch ít người, bình thường đương nhiên chỉ có du khách cùng một vài người người dân địa phương xuất hiện.

Theo ý Tiêu An Nhược cậu sẽ giả làm du khách giàu có đi lạc đến nhờ giúp đỡ, bọn cướp thấy thịt dâng tận miệng đương nhiên sẽ không từ bỏ. Triệu Nhiễm Kỳ sẽ là người giải cứu, chỉ cần sau khi đột nhập được vào biệt thự có bằng chứng về số tiền chuộc, bọn cướp thì không thể chối cãi chỉ cần uy hϊếp nhẹ, chúng nhất định sẽ không ôm tất cả mà chết một mình.

"Không được, quá nguy hiểm, Tiêu Phong mà biết sẽ gϊếŧ mình đó!" Lục Minh lên tiếng phản đối trước.

"Lục Minh nói đúng, hơn nữa cậu cũng không hề biết bên trong như thế nào, đi vào trong một cách bất cẩn như thế bọn cướp nhất định có phần cảnh giác." Triệu Kỳ Nhiễm là người tiếp theo.

"Tôi đâu có vào một mình, Lâm Di Hòa sẽ làm tay trong cho tôi, cậu ấy sẽ cảnh báo nguy hiểm cho tôi. Hơn thế nữa chỉ cần tôi ra hiệu anh lập tức xông vào nếu không đạt được mục đích, anh có thể nói có người báo có người bị bắt cóc, nếu là tình huống nguy hiểm sẽ không ai truy cứu tin báo là thật hay giả đâu. Phải không?"

Thật sự nếu nghĩ lại Tiêu An Nhược chắc sẽ không biết lý do tại vì sao mà cậu lại quyết tâm như thế cho dù cậu có thể đứng ngoài chuyện này.

Có lẽ vì sao khi nhớ lại mọi cậu biết được sự đau đớn trước nỗi mất mát là to lớn đến nhường nào, khao khát được đưa hung thủ ra ánh sáng của Lâm Di Hòa cũng giống như khao khát của cậu muốn biết bộ mặt thật của người phụ nữ màu đỏ vậy.

Ngay tại thời điểm cậu nhìn thấy được vong hồn thì đã có một con đường được mở ra và còn là một con đường không có điểm dừng chân cùng hướng quay về.

"Cậu quyết định sẽ làm như thế sao?" Lục Minh lên tiếng hỏi lại.

"Không có gì đâu, chỉ đi vào rồi trở ra thôi!" Tiêu An Nhược cố gắng trấn an Lục Minh và cả Lâm Di Hòa từ nãy giờ vẫn luyên thuyên ngăn cản bên tai cậu. Đưa cho Lâm Di Hòa một ánh mắt chứa đựng 100% tự tin.

Kế sách thống nhất!

Triệu Nhiễm Kỳ bất chợt nhìn cậu thiếu niên bên cạnh thêm đôi chút, nhìn nhỏ nhắn, thanh tú như thế nhưng không ngờ lá gan lại lớn như thế!

Không tồi!