Vật Phát Sáng

Chương 10: Không nợ nhau

Đã lâu rồi Thư Nguyên không nhớ lại chuyện trước kia giữa cậu và Lục Phỉ.

Nằm mơ cả đêm, trong mơ đều là Lục Phỉ đứng dưới cây đèn đường lờ mờ ven đường, không thấy rõ mặt. Đèn đường kéo bóng của Lục Phỉ dài thật dài, Thư Nguyên có đi thế nào cũng không đến bên cạnh anh, ngay cả cái bóng của Lục Phỉ trên mặt đường cũng không chạm đến được.

Nhưng trong mớ Lục Phỉ lại hứa với cậu: "Chỉ cần em muốn gọi điện cho anh, lúc nào cũng được."

Sau khi thức dậy, lòng Thư Nguyên chất chứa nỗi đau khiến cậu không thở nổi.

Hôm qua nhận được điện thoại của ba khiến Thư Nguyên có chút tỉnh táo, cậu là người lớn rồi, không còn là thiếu niên chuyển gì cũng bộc trực như trước kia nữa, dù chia tay cậu cũng nên chịu trách nhiệm với chuyện của mình, chứ không phải chẳng quan tâm đến chuyện gì.

Sau khi rời giường Thư Nguyên tìm được hợp đồng mua nhà, cậu biết giá nhà, nhưng cậu chưa bao giờ nhọc lòng về các thủ tục rườm rà.

Họ làm tài sản cùng sở hữu, trên hợp đồng và chứng nhận bất động sản đều viết tên của cậu và Lục Phỉ.

Lục Phỉ, Thư Nguyên.

Hai cái tên mạnh mẽ phóng khoáng trên giấy, thân mật đặt song song nhau.

Mắt Thư Nguyên nóng lên, vì cậu nhớ lại ngày kí hợp đồng, Lục Phỉ đã nói gì với cậu.

"Như vậy xem như hai chúng ta kết hôn rồi." Lục Phỉ lấy ra một chiếc nhẫn, trên tay anh đã đeo một chiếc khác: "Sau này phải ngoan một chút, biết không nào?"

Thư Nguyên đưa tay ra, nhìn chiếc nhẫn sáng bóng lấp lánh trên ngón áp út, nằm một hồi, rồi nằm sấp, lăn qua lộn lại mà ngắm nghía.

Cuối cùng cậu kéo tay Lục Phỉ tới để cạnh nhau: "Em biết rồi! Sau này em chính là chồng của anh, anh biết không hửm?"

Tay của Lục Phỉ mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, không chỉ có thể viết chữ đẹp mà còn có thể trong khoảnh khắc nào đó làm Thư Nguyên khóc thút thít xin tha. Lục Phỉ đeo nhẫn lên, ngón tay càng khiến Thư Nguyên nhìn không rời mắt, luôn cảm thấy Lục Phỉ đeo nhẫn đẹp hơn cậu đeo.

Cậu không khỏi có lòng ghen ghét, nói xong bèn ngậm ngón tay của đối phương, há miệng cắn.

Lục Phỉ mặc cho cậu nghiến răng, còn lau nước miếng bên môi cho cậu: "Chồng cắn người?"

Thư Nguyên cắn ngón tay Lục Phỉ đỏ lên, lưu lại dấu răng, rồi lại nhẹ nhàng liếʍ cho Lục Phỉ.

Cậu hồn nhiên không biết làm vậy trông mê người thế nào, còn nhướng mí mắt lên yêu cầu: "Em mặc kệ, anh mau gọi em là chồng đi."

Lục Phỉ đè cậu xuống sô pha, hai tay đeo nhẫn đan vào nhau: "Em làm phản à? Rốt cuộc ai gọi ai là chồng?"

Thư Nguyên nổi da gà: "Lục Phỉ, bọn mình buồn nôn quá."

Lục Phỉ không chịu nổi cách gọi này, cúi đầu hôn cậu một cái, đôi mắt lãnh đạm thường ngày mang theo ý cười: "Ừ."

Ký ức chưa phai nhạt.

Thư Nguyên giơ tay ra, trên ngón áp út tay trái trống trơn.

Nhẫn của cậu đã không thấy tăm hơi từ lâu, không biết bỏ quên ở đâu, Lục Phỉ rất giận, cậu khóc lóc ầm ĩ một trận nhận lỗi, Lục Phỉ bèn tha thứ cho cậu.

Sau đó họ từng nói sẽ đi mua lại, nhưng vẫn chưa mua, nhưng Lục Phỉ vẫn luôn đeo nhẫn.

Có lẽ vì đó vốn chỉ là hình thức, thật ra Lục Phỉ cũng không coi trọng như vậy. Cũng có thể là, vì sau này có bổ sung thế nào cũng không bằng chiếc ban đầu kia, Lục Phỉ chưa bao giờ thật sự buông chuyện này xuống, mãi sau này, sau khi chia tay gần một tháng Thư Nguyên mới hiểu điểm này.

Lau khô nước mắt, Thư Nguyên tính đại khái số tiền còn lại cần trả và số tiền nợ Lục Phỉ trong mấy năm nay. Hôm qua sau khi về nhà, cậu đã kiểm tra tất cả số dư tài khoản ngân hàng của mình, hiện tại còn kém con số này khoảng mấy chục vạn.

Cậu muốn căn nhà, thứ nhất là thật sự thích nó, thứ hai là luyến tiếc.

Tại sao lại luyến tiếc, có lẽ vì nơi này có hồi ức của cậu và Lục Phỉ. Dù sao cậu cũng không nhẫn tâm như Lục Phỉ, nói cắt là cắt.

Hơn nữa, điều này làm cho Thư Nguyên chuyện một căn nhà khác.

Căn nhà mà trong năm tháng phủ đầy bụi, đã bị cậu tạm thời quên mất,

Cậu gọi điện cho Ôn Nghi kể hết một lần.

Ôn Nghi hơi ngạc nhiên: "Không thể ngờ cậu còn làm được chuyện này, sao mình không biết nhỉ?"

Thư Nguyên lại nói: "Cậu gọi điện giúp mình đi. Lục Phỉ chặn mình rồi."

Ôn Nghi: "... Vậy nên chuyện hai căn nhà và chuyện anh ta chặn cậu, đâu mới là trọng điểm của cậu?"

Qua một lúc lâu Thư Nguyên mới lên tiếng, vừa nói ra thì phát hiện nước mắt mình vô thức rơi xuống: "Anh ấy từng nói sẽ không bao giờ chặn mình, anh ấy là tên lừa đảo, lòng lang dạ sói, nói không giữ lời, là đồ khốn kiếp!"

Ôn Nghi im lặng một hồi, khuyên cậu: "Nguyên Nguyên, chúng ta đừng sĩ diện nữa, theo đuổi lại Lục Phỉ, được không?"

Thư Nguyên lau mặt loạn xạ: "Không."

Lần trước đi tìm Lục Phỉ, đã là chuyện mất mặt nhất mà cậu có thể làm. Cậu đã cầu xin, đã xin lỗi nhưng vẫn bị Lục Phỉ nhốt ngoài cửa, loại chuyện thế này cậu không thể làm lần hai, huống chi Lục Phỉ không hề dao động, cậu không tìm được bất kì lưu luyến nào trên mặt Lục Phỉ, thậm chí Lục Phỉ còn chặn số của cậu.

Ôn Nghi không nói gì nữa.

Đồng ý giúp đỡ.

...

Mấy ngày sau, di động của Thư Nguyên có cuộc điện thoại lạ.

Công việc của cậu không cần tiếp xúc với quá nhiều người, vòng bạn bè cũng cố định, ngoại trừ giao cơm hộp thì trên cơ bản không có số lạ nào gọi cho cậu.

Trực giác nói với cậu, cuộc gọi này là do Lục Phỉ gọi đến.

Thư Nguyên chợt không biết làm thế nào.

Vì không có người nghe, điện thoại cúp.

Thư Nguyên đang rầu rĩ thì số nọ gọi lại lần nữa, cậu không chút do dự nhận điện thoại.

"Thư Nguyên." Lục Phỉ gọi tên đầy đủ của cậu, dùng giọng điệu vô cùng bình thản: "Căn nhà kia, anh có thể mua lại từ trong tay em."

Quả nhiên, Lục Phỉ nhất định sẽ vì căn nhà kia mà liên lạc với cậu.

Dù Lục Phỉ đã chặn số cậu.

Nhưng mà, Thư Nguyên cũng không tìm được chút kɧoáı ©ảʍ được vả mặt nào trong chuyện "Lục Phỉ chặn cậu lại không thể không chủ động liên lạc với cậu", vì vốn không nên phát triển theo chiều hướng này - cậu định trong ngày sinh nhật 30 tuổi của Lục Phỉ, xem nó như quà mà tặng anh, tạo niềm vui bất ngờ, sau đó sẽ được Lục Phỉ dịu dàng nóng bỏng ôm và hôn mình.

Năm Lục Phỉ ra nước ngoài du học, bán căn nhà của nhà họ Lục đi để duy trì phí du học.

Sau này họ ở bên nhau, kế hoạch ở lại nước ngoài của Lục Phỉ thay đổi, có lần anh nói với Thư Nguyên qua điện thoại: "Nếu như có thể, sau này anh muốn mua lại căn nhà kia."

Căn nhà kia đại diện cho toàn bộ cuộc sống hơn 20 năm trước của Lục Phỉ.

Thư Nguyên nói: "Đương nhiên là anh có thể, lẽ nào chuyện này có gì không thể sao."

Lục Phỉ cười một cái, anh là người vô cùng thực tế, nói: "Kinh tế trong nước đang lạm phát, giá bất động sản tăng rất nhanh, thật ra rất khó. Nếu thật sự có khả năng, anh hy vọng có thể mua trước 30 tuổi."

Khi đó trong tay Thư Nguyên vừa hay có số tiền này.

Cậu tròn 20 tuổi, quỹ trưởng thành của cậu trong nhà có thể lấy ra.

Cũng không phải năm đó Thư Nguyên yêu đương sâu đậm gì, mà là tuổi còn nhỏ rất dễ làm ra chút chuyện xúc động. Cùng ngày Lục Phỉ nói với cậu, cậu đã chạy đi mua căn nhà của Lục Phỉ, chờ sau này tặng cho Lục Phỉ, muốn làm ra một chuyện lãng mạn vĩ đại.

Nhưng với thời điểm đó của bọn họ mà nói, Lục Phỉ 30 tuổi thật sự rất xa vời, xa đến nỗi lãng mạn trở thành một quá trình chờ đợi lên men. Hơn nữa bất động sản trong tay Thư Nguyên không ít, cậu đã quên chuyện này rất nhanh, mãi đến khi ba gọi điện tới cậu mới nhớ ra.

Sau khi chia tay làm quà tặng cho đối phương thì khá buồn cười.

Nếu Lục Phỉ để căn nhà hai người cũng sở hữu lại cho cậu, vậy cậu có thể đưa căn khác cho Lục Phỉ, như vậy không xem là chiếm hời của Lục Phỉ.

Hai người họ không nợ gì nhau.

Thư Nguyên nhờ Ôn Nghi liên lạc với Lục Phỉ mới có cuộc gọi này.

Theo như lời Lục Phỉ nói, giá bất động sản tăng rất nhanh, nhà Thư Nguyên mua mấy năm trước giờ đã tăng gấp đôi, cho nên Lục Phỉ không nói với Ôn Nghi muốn trao đổi với cậu, mà là muốn mua lại.

"Nhưng em không muốn bán." Nghe được giọng của Lục Phỉ, Thư Nguyên trả lời hơi hoảng: "Em không cần anh bố thí."

Có lẽ Lục Phỉ không muốn sau khi chia tay còn dây dưa tình cảm không rõ hơn cả cậu, càng không muốn nợ cậu. Lục Phỉ không hỏi cậu mua căn nhà đó lúc nào, cũng không hỏi tại sao cậu phải làm vậy, đương nhiên càng chẳng cảm động.

Lục Phỉ chỉ bình tĩnh đề nghị trong điện thoại: "Vậy tính lại giá trị hiện tại của hai căn nhà, phần nhiều hơn anh bỏ ra. Em xem có được không?"

Cách này không tìm ra được khuyết điểm gì.

Thư Nguyên ngẩn ra: "Được."

Lục Phỉ hỏi: "Anh để trợ lý liên hệ với em."

Tại sao lại là trợ lý?

Ngay cả sau khi chia tay dọn ra ngoài, đều là trợ lý tới xử lý, Lục Phỉ bận rộn như vậy sao?

Nhưng mà, ngay cả lúc gặp mặt trên đường, Lục Phỉ cũng không nói với cậu câu nào. Vì chuyện nhà cửa, Lục Phỉ liên lạc với cậu, nhưng cách thức như vậy chỉ khiến Thư Nguyên cảm thấy Lục Phỉ đã bứt ra từ lâu, chỉ có cậu mới níu mãi không buông.

"Thôi vậy, em cũng không nhất định phải làm chuyện này." Đầu ngón tay Thư Nguyên run lên, cứng ngắc nói: "Em có thể không trao đổi với anh, dù sao giữ lại cũng đã giữ rồi, nếu không phải là không muốn nợ anh, em sẽ không quan tâm tới."

Điện thoại im lặng một lúc.

Lục Phỉ thỏa hiệp, hỏi: "Khi nào em có thời gian? Chúng ta gặp mặt nói chuyện."

Thư Nguyên: "Em không biết."

Lục Phỉ hỏi: "Thứ năm tuần sau em có rảnh không?"

Thư Nguyên: "Không chắc."

Lục Phỉ nói: "Vậy em xem thời gian của em, anh sẽ phối hợp với em."

Thư Nguyên nói: "Nói sau đi, dạo này em bận lắm."

Lục Phỉ nói "được", Thư Nguyên giành cúp điện thoại trước.

Đối mặt với chiếc bàn, cậu nhìn con mèo ngang ngược phơi bụng ngủ trên đó mà ngây người thật lâu.

Sau đó, cậu dùng tay xoa mặt mình thật mạnh trước khi sóng mũi chực chua xót.

Lần này, Thư Nguyên không khóc.