"Em vừa mới nấu cơm xong, anh muốn ăn không?" Trịnh Ý Đông bỏ qua người trợ lý còn đang đứng nghi ngờ cuộc sống, hắn tiến đến bên cạnh Phong Tấn dò hỏi.
Không đợi Phong Tấn trả lời, Trịnh Ý Đông đã đúng lý hợp tình nói: "Ay da, cục cưng đừng ngại mà từ chối nha, dù gì lúc trước anh thường mặt dày tới ăn ké cơm nhà em mà, bây giờ cũng có sao đâu."
Phong Tấn: "..."
Ánh mắt Trần Mạnh Hiên lập tức mang theo ý vị lên án, rõ ràng là tên điên này lúc trước vô sỉ bám đuôi cậu hai nhà cậu ta trước mà! Là do cậu hai nhà cậu ta lãnh ngạo thanh khiết mới không thèm dây dưa với loại tiểu nhân vô sỉ này...
"Đúng không? Trợ lý Trần?"
Trịnh Ý Đông thuần thục quăng bóng cho Trần Mạnh Hiên.
Trần Mạnh Hiên rùng mình, trong lòng cậu ta khóc không ra nước mắt.
Ánh mắt tên điên này thật đáng sợ!
Trịnh Ý Đông uy hϊếp nhìn Trần Mạnh Hiên, giống như nếu cậu ta nói chữ không, liền lập tức sẽ bị hắn xé nát hàng trăm mảnh.
"... Đúng đúng đúng." Trần Mạnh Hiên lặng lẽ run bần bật.
Trong lòng cậu ta điên cuồng spam dòng chữ thực xin lỗi cậu hai.
So với cậu hai hằng ngày đối nhân xử thế "ôn nhu hiền lành", cậu ta sợ tên điên tính tình nắng mưa thất thường ở trước mặt này hơn.
Cho nên đành bán cậu hai đi vậy... Cậu ta cũng không có cố ý đâu...
Trịnh Ý Đông ném cái ánh mắt "Hay lắm ku" cho Trần Mạnh Hiên, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng.
Phong Tấn yên lặng thu hết hành động của hai người vào mắt, trong lòng có chút buồn cười.
Ngay sau đó, Phong Tấn dường như có cảm giác gì hơi cúi đầu, Trịnh Ý Đông đang khẽ meo meo trộm nắm tay anh.
Trên mặt hắn là nụ cười rạng rỡ tràn đầy tự tin, chủ động đưa ra lời mời: "Vậy anh đi qua nhà em nhé? Đồ đạc cứ để trợ lý Trần cất dùm là được rồi."
Tuy bề ngoài thong dong thản nhiên, nhưng Phong Tấn vẫn bắt được tia khẩn trương và mong chờ trong mắt Trịnh Ý Đông.
"Được." Phong Tấn nhướng mày.
Quả nhiên, sau khi nghe anh đồng ý, hai mắt Trịnh Ý Đông nháy mắt trở nên sáng ngời, dường như trong đó chứa đựng ngàn vạn vì sao lấp lánh, xinh đẹp đến kỳ cục.
Phong Tấn cười nhạt, trong lòng lại suy nghĩ lý do vì sao Trịnh Ý Đông phải nói dối anh.
Không sai, từ lúc Trịnh Ý Đông cố ý tiếp cận anh, thậm chí giấu mặt âm thầm tặng quà lúc anh còn đang nằm viện, những lần cẩn thận lấy lòng —— Phong Tấn đều cho rằng Trịnh Ý Đông có mục đích riêng.
Trực giác nói cho anh, ngay từ đầu anh và Trịnh Ý Đông chắc chắn không thân quen đến nổi làm người yêu của nhau.
Mặc dù hơi thở trên người Trịnh Ý Đông làm anh cảm thấy có chút quen thuộc, thậm chí bản năng sinh ra một ít ỷ lại... Nhưng mà lý trí Phong Tấn đã chặt đứt niềm tín nhiệm đó.
Cánh cửa từ từ khép lại, Trần Mạnh Hiên kinh ngạc nhìn thân ảnh hai người dần biến mất sau cánh cửa.
Cậu ta nhịn không được nghĩ đến, lúc trước cậu hai không phải nhất quyết thủ thân như ngọc vì anh Tần sao? Hoặc bởi vì mất trí nhớ, cho nên có lẽ lòng dạ cũng thay đổi rồi?
-
Cách trang trí nhà ở của Trịnh Ý Đông theo phong cách tối giản, màu chủ đạo là màu xám nhạt.
Lúc Phong Tấn bước vào, đã cảm nhận ở nơi này không có hơi người.
Có thể đoán được là Trịnh Ý Đông không thường ở đây.
"Anh ngồi đi, để em dọn đồ ăn ra."
Trịnh Ý Đông nhìn Phong Tấn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay quy củ đặt ở đầu gối, giống như em học sinh to xác, trong lòng hắn mềm nhũn.
Nếu như Phong Tấn không hồi phục trí nhớ thì tốt biết bao, hắn có thể đường đường chính chính làm người yêu anh.
Hắn nguyện vì Phong Tấn làm tất cả chu toàn để mong anh sống một cuộc sống thoải mái an nhàn.
Đáng tiếc, Trịnh Ý Đông ánh mắt tối sầm.
Những thứ này, bao gồm sự nhún nhường của Phong Tấn đều là do hắn trộm lấy.
—— Trịnh Ý Đông cho rằng Phong Tấn đồng ý đến nhà hắn ăn cơm là do hắn đã nói với anh: cả hai là quan hệ yêu đương.
Phong Tấn trầm mặc nhìn bàn đầy món anh thích ăn, "Anh làm à?"
"Ừ." Trịnh Ý Đông xới cơm vào chén đặt ở trước mặt Phong Tấn, "Sao thế?"
"Toàn là món tôi thích." Phong Tấn chậm rì nâng mí mắt, quan sát biểu tình Trịnh Ý Đông.
"Em cố ý làm đấy." Trịnh Ý Đông nụ cười hoàn mỹ không chê đi đâu được.
"Anh..." Phong Tấn dừng một chút.
Anh đột nhiên rất muốn đi tới xé nát nụ cười giả tạo kia.
Hứng thú bừng bừng muốn xem dưới lớp mặt nạ kia, Trịnh Ý Đông là con người như thế nào.
"Hả?"
"Kỹ thuật diễn của anh hình như tiến bộ hơn thì phải." Phong Tấn nói thẳng ra.
"Đương nhiên, 1 tháng nay em đều chăm chỉ luyện... A?
Trịnh Ý Đông ý cười cứng đờ.
"..."
Không khí yên tĩnh vài giây.
"Em cho rằng anh không nhìn ra."
Cuối cùng Trịnh Ý Đông lúng túng lên tiếng trước.
Phong Tấn gắp miếng thịt kho vào miệng, quai hàm hơi phồng phồng, đồ ăn Trịnh Ý Đông làm khá ngon, hợp với khẩu vị anh.
"Vậy nên chúng ta không phải là..." Người yêu đúng không?
Trịnh Ý Đông cắt ngang anh, "Là! Chúng ta là người yêu, là do chính miệng anh thừa nhận mà! Có phải vì mất trí nhỡ làm em trở nên xa lạ đối với anh đúng không? Không sao, chúng ta có thể từ từ làm quen lại..."
Bộ dáng Trịnh Ý Đông giống như con vịt chết rồi cái mỏ vẫn còn cứng, cố chấp không chịu thừa nhận.
Phòn Tấn không nói gì nữa, nhưng Trịnh Ý Đông vẫn cố chấp đứng ở đó.
Hắn cúi đầu, làn mi rung động rũ xuống, che khuất đi thần sắc điên cuồng nham hiểm trong mắt hắn.
Phong Tấn chỉ thấy môi Trịnh Ý Đông trắng bệch nhiễm một màu đỏ tươi, hiển nhiên là bị hắn cắn đến chảy máu.
Không ai biết giờ phút này, Trịnh Ý Đông rất muốn cắn lưỡi tự sát tại chỗ.
Hắn thà mất đi ý thức vĩnh viễn, cũng không muốn nghe Phong Tấn phủ nhận sạch sẽ quan hệ của hai người.
Hắn sợ, sợ Phong Tấn sẽ cho rằng hắn là biếи ŧɦái, thậm chí nói ra những lời lẽ tàn nhẫn, trào phúng hắn người si nói mộng... Đập tan giấc mộng hắn hằng đêm cẩn thận bện nên.
Trịnh Ý Đông chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, ngực hắn đau đến chết lặng.
Mặc dù trong quá khứ từng có một lần như thế, nhưng Trịnh Ý Đông vẫn không thể chấp nhận...
Trịnh Ý Đông không thể chấp nhận được ánh mắt phiền chán của Phong Tấn khi nhìn thấy hắn.
"Anh đứng đó làm gì? Không ăn cơm sao?" Phong Tấn không rõ Trịnh Ý Đông nghĩ gì, anh cũng lười đi tìm hiểu.
"Ngồi lại đi, tôi không nói về vấn đề đó nữa là được chứ gì."