*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Mỗi người đều ôm một bầu tâm sự khác nhau cùng ngồi ăn khuya, xong rồi ai về phòng người nấy.
Hà Lị và Mao Giai Giai lần lượt lấy thêm hai phòng riêng, mối quan hệ bị cắt đứt một cách đầy quyết liệt.
Khi Bạch Hành và An Dạ định đi lên lầu, Lý Duyệt bỗng nhiên sấn đến, nói thầm: "Người anh em, cậu xem, đã xác định Slender là Hà Lị vậy sao chúng ta không suy xét làm cách nào đối phó cô ta?"
Bạch Hành nhếch môi, đáy mắt thoáng hiện sự khinh thường.
An Dạ lại tiến lên, dùng ngữ khí chỉ hận sắt không thành thép: "Đến bây giờ mà ông còn chưa nắm rõ tình huống hay sao?"
Lý Duyệt bị nói móc một câu mà chỉ cười ha hả chứ vẫn chưa chịu tránh ra.
An Dạ nói: "Không có Hà Lị này thì cũng sẽ có Hà Lị khác. Có phải ông thật sự éo hiểu gì?"
"Chỉ cần trói chặt cô ta không phải được rồi sao?" Lý Duyệt căm giận nói: "Cũng không thể để cô ta đi gϊếŧ người chứ?"
"Ông là khờ thật hay giả ngu?" An Dạ quả thật nhịn không được nữa, không ngờ cái tính ích kỷ của tên này mạnh như vậy, hơn nữa là đồ ngu mà còn không chịu uống thuốc.
Thấy Lý Duyệt ngơ ngác không có phản ứng, cô chỉ có thể tiếp tục nói: "Đó là Slender, không phải Hà Lị, người bình thường có thể đối phó với nó sao? Hơn nữa, cho dù có trói lại thì sao, ông cho rằng Slender không có cách thoát à? Hay dựa theo cách của ông, gϊếŧ Hà Lị thì thế nào? Người chết là Hà Lị, không phải Slender!"
Lý Duyệt thở dài một hơi, cái gì cũng không nói mà đi trở về phòng.
Thế nhưng An Dạ vừa lên lớp trách móc người ta, thật ra cũng chính là nói với bản thân mình.
Hiện tại bọn họ có bảy người, nếu dựa theo lời Slender, ăn một người thì còn sáu người sống sót.
Nhưng mà, nếu trong lúc mấu chốt, bọn họ vì sợ hãi ra tay gϊếŧ Slender, không không, là gϊếŧ Hà Lị.
Như vậy thì trò chơi vẫn sẽ phải lặp lại, vẫn sẽ chọn ra Slender kế tiếp bởi vì quy tắc duy nhất để chiến thắng trò chơi này chính là phải có một người bị ăn.
Điều mà mọi người có thể làm là dốc hết sức lực, nhanh chóng chạy trốn.
Tuyệt vọng, thật quá tuyệt vọng.
Đây là một trò chơi sâu không thấy đáy.
Dù dựa theo ý tưởng phá hoại của Lý Duyệt là cứ tìm Slender mà gϊếŧ, ai có khả năng uy hϊếp sẽ gϊếŧ người đó.
Thì tình hình sẽ biến thành như vầy—
Hà Lị đã chết, còn lại sáu người, trong đó có một người là con mồi, một người là Slender đi săn.
Sau đó lại gϊếŧ, lại dư năm người, trong đó có một người là con mồi, một người là Slender đi săn.
Lại gϊếŧ, dư lại bốn người, trong đó có một người là con mồi, một người là Slender đi săn.
Tiếp tục gϊếŧ, dư lại ba người, trong đó có một người là con mồi, một người là Slender đi săn.
Cuối cùng gϊếŧ thêm một người, dư lại hai người, một người là Slender, một người khác là kẻ sống sót duy nhất.
Đúng vậy, sau đó thì Slender sẽ ăn tươi nuốt sống luôn kẻ đó. Còn lại một người, chính là người bị Slender bám vào, cũng là chính bản thân nó.
Kỳ thật chủ động đẩy ra một người làm thức ăn chính là lựa chọn tốt nhất, nếu không thì cả đám đều phải chết.
Nhưng mà làm gì có ai cam tâm tình nguyện đi chịu chết?
Nếu dựa theo phương thức của trò chơi này tính xuống, cô có thể.... trơ mắt nhìn Bạch Hành đi tìm chết hay sao?
Không được, không được đâu.
Cô cần phải nghĩ cách mới được.
Tuy nhiên, trò chơi này đã đi hết một vòng, để có thể tiếp thêm một vòng nữa thì nhất định nó phải có một điểm nhấn quan trọng, đó có thể là thời gian, cũng có thể là tin tức gϊếŧ người.
Nghĩ như vậy thì có hơi nhập nhằng khó hiểu, nói theo một cách khác chính là
—
Một trò chơi từ lúc bắt đầu đến kết thúc nhất định phải thông qua một quá trình công lược(*) mới có thể bắt đầu lượt chơi mới.
(*)Công lược: chinh phục, tấn công chiếm đóng, trong trò chơi là quá trình hoàn thành các nhiệm vụ bắt buộc.
Mà "Bắt đầu trò chơi" có nghĩa là Slender săn gϊếŧ mọi người lúc đầu; "Quá trình công lược trong trò chơi" nghĩa là cung cấp thông tin đối tượng bị gϊếŧ sẽ là ai cho mọi người biết; "Trò chơi kết thúc hoặc bắt đầu một vòng chơi mới" chính là đối tượng bị săn gϊếŧ hoặc là bị ăn luôn, hoặc có một điều đặc thù nào đó xảy ra, kích phát một vòng chơi mới bắt đầu, cũng có nghĩa một lần nữa tuyển chọn ra Slender.
Nhưng mà, đến cuối cùng thì đã trải qua những gì khiến trò chơi kết thúc và bắt đầu vòng chơi mới đây?
Là lúc đã biết được thông tin ai là con mồi nhưng mọi người vẫn chưa thành công để con mồi bị ăn?
Hay là đến sáng hôm sau mà con mồi vẫn chưa bị ăn nên sẽ tự khởi động một vòng mới?
Nói tóm lại, trò chơi vẫn luôn tiếp tục.
Nếu muốn toàn mạng thì phải hiểu rõ điểm này, đây là mấu chốt để kéo dài thời gian.
Và nếu cần thiết, có lẽ cô sẽ lấy hết can đảm để hạ độc thủ đối với mấy người kia, ngoại trừ Bạch Hành.
Bởi vì quá mệt nên An Dạ vừa đặt lưng xuống giường một chút là ngủ ngay.
Sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, cô phát hiện trên bức thư có một hàng chữ mới — người đến trễ.
Xong phim, bây giờ là mấy giờ rồi trời?
An Dạ không thể bị những người kia phát hiện, cô nhanh chóng thay quần áo liền vội vã chạy đến nhà ăn.
Trong nhà ăn đã sớm ngồi đầy người, cả đám như hổ rình mồi mà đồng loạt nhìn cô chằm chằm, đáy mắt họ loé lên ánh sáng khiến cả người An Dạ không được tự nhiên, sống lưng như bị kim chích.
Cô mỉm cười xấu hổ, thật cẩn thận đi đến bên cạnh Bạch Hành.
Bỗng nhiên Bạch Hành nói nhỏ với cô: "Đã lấy đồ cho anh chưa? Hồi nãy bảo em chạy về lấy mà sao đi lâu thế?"
An Dạ biết Bạch Hành đang muốn phủi sạch hiềm nghi cho cô, ý muốn nói với mọi người rằng cô không phải là người cuối cùng đến nhà ăn.
Cô gật đầu lia lịa: "Em tìm cả nửa ngày cũng chẳng tìm thấy, nên mới lề mề lâu như vậy."
Nguy hiểm quá, đã giấu được việc cô là người đến cuối cùng.
Lý Duyệt liếc nhìn Mao Giai Giai một cái, tra hỏi: "Nói đi, cô là người cuối cùng đến nhà ăn phải không? An Dạ cùng tới với Bạch Hành, ông chú và Tóc xoăn A cũng tới cùng nhau, Hà Lị cũng tới sớm hơn cô, cô chính là người đến trễ kia đúng không?"
Mao Giai Giai trợn mắt há hốc mồm, xua tay phản đối kịch liệt: "Sao.... sao có thể là tôi chứ, anh đừng có ngậm máu phun người nha!"
Lý Duyệt cười lạnh: "Có phải hay không thì lát nữa sẽ biết, dù sao cũng còn gợi ý khác. Ý tôi muốn nhắc nhở cô, nếu thật sự là cô thì đừng có mà hại chết mọi người."
Tóc xoăn A dường như không đành lòng, trầm giọng quát một câu: "Đủ rồi, ăn cơm thôi, mấy thứ khác ăn xong hãy tính tiếp."
"Tôi có nên tự khoá mình trong phòng hay không?" Hà Lị rũ mắt, nỉ non như đang nói với chính mình: "Vì sao.... lại là tôi?"
An Dạ an ủi cô ấy: "Quên đi, có ai muốn mình biến thành như vậy đâu? Đều là lỗi của Slender chứ không liên quan đến cô."
"Nếu như cô chết rồi...." Lý Duyệt bỗng nhiên lên tiếng, đưa mắt nhìn bốn phía thì nhận được ánh nhìn khó chịu của mọi người, chỉ có thể ngượng ngùng im lặng.
Chết rồi thì sao, vẫn sẽ có một Slender tiếp theo.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng.
Bữa cơm này cả đám ăn mà không nếm ra được mùi vị gì, đến lúc gần đi, ông chú đầu hói đột nhiên mở miệng: "Tôi nghĩ rằng thời hạn của trò chơi này chỉ kéo dài một đêm, tin tức nhắc nhở tổng cộng có ba cái. Nhưng đừng có tưởng rằng chịu đựng hết một đêm là xong, tôi phát hiện nếu trong quá trình đó mà đυ.ng phải Slender, thì cũng sẽ có khả năng bị ngộ sát. Vậy nên hãy cẩn thận, phải chết không nhất định chỉ có người bị săn. Đương nhiên, nếu có ai đó muốn làm đồng loã với Slender, giúp đỡ nó ăn thịt người thì cứ coi như tôi chưa nói gì."
Tóc xoăn A sởn gai ốc: "Đây là ám chỉ chúng ta trăm ngàn lần đừng đi cứu "đồ ăn" đúng không? Bằng không thì chính mình sẽ bị ăn luôn. Nhưng mà cứ trơ mắt nhìn một người đang sống sờ sờ ra đi tìm chết...."
"Cậu có cách nào khác sao?" Ông chú nổi điên.
Tóc xoăn A cúi đầu.
"Nếu không thì đừng ở đó nói nhảm nữa, ngoại trừ hành động trợ giúp thực tế, còn thương hại thì chẳng ai cần!"
An Dạ nói: "Hình tượng của ông chú đây chưa bao giờ lấp lánh như thế này."
Ông chú có hơi đắc ý: "Đó là đương nhiên."
An Dạ và Bạch Hành đi về hướng phòng mình, cô bỗng nhớ tới thông tin nhắc nhở kia — người đến trễ.
Dựa theo tình huống thực tế thì cô chính là cái người đến trễ kia.
Thế nên An Dạ là người phù hợp với điều kiện đầu tiên.
Cô sẽ phải.... trở thành đồ ăn ư?
Không được.
Không thể bị nhúng vào gia vị và mấy loại nước chấm, rồi bị ăn luôn.
Cô tưởng tượng bản thân mình bị bọc bởi một lớp da đậu hũ, trong bụng nhét đầy củ cải và dưa chuột thái mỏng, sau đó bị quét lên nước sốt tỏi đặc sệt liền cảm thấy buồn cười.
Cũng chỉ có thể tự tiêu khiển một chút thế thôi.
Bạch Hành nói: "Cho dù có là em thì cũng không phải sợ."
An Dạ gật gật đầu.
Cô không nhịn được mà hỏi: "Anh không nghĩ.... đẩy em ra làm đồ ăn sao? Vậy thì anh sẽ có thể sống sót trở về."
Bạch Hành quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, dưới ánh đèn tường trong hành lang, tròng mắt anh thoáng hiện chút ánh sáng nhàn nhạt, tia sáng kia như ánh lửa lấp loé.
Anh mở miệng, giọng nói hơi khàn, hết sức nhẹ nhàng, hết sức mềm mại.
Anh nói: "Vì sao không tin anh?"
"Gì cơ?" An Dạ ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt anh.
Bạch Hành bỗng nhiên ép cô đến trong góc, khuỷu tay anh gập lại, chắn lên tường.
Sống lưng anh hơi cong, cúi đầu nhìn cô, cánh môi vừa mỏng lại hơi lạnh của anh lướt nhẹ trên trán An Dạ, khi thì cúi người, cọ nhẹ qua thái dương cô, cảm giác man mát.
"Anh nói...." Anh mở miệng, giọng nói lọt thẳng vào màng tai An Dạ, len lỏi trong lòng cô, vòng hết ba vòng, bao bọc lấy nơi mềm mại bí ẩn kia.
"Vì sao không tin là anh có thể bảo vệ được em?" Bạch Hành thầm thì.
An Dạ nói: "Em không có...."
Cô quả thực không nghĩ như vậy.
An Dạ vẫn luôn ỷ lại vào Bạch Hành, cũng rất tin anh sẽ bảo vệ được cô.
Anh nói: "Anh tuyệt đối sẽ không để em bị nhai nuốt bởi mấy người kia, thế cho nên em cứ yên tâm."
"Vâng."
"Thế cho nên, cũng hãy tin tưởng anh."
"Vâng."
An Dạ gật gật đầu, vẫn chưa nghĩ đến thâm ý của chữ "nhai nuốt" trong lời Bạch Hành, cô chỉ cảm thấy hiện tại anh thật dịu dàng và đáng tin cậy, vừa hiền hoà lại vô hại.
Đúng vào lúc này, nội dung trên phong thư lại thay đổi thêm một lần nữa.
Chữ viết trên đó dần dần mơ hồ, thoáng đổi thành — Slender muốn thoả thuận với các vị, hãy bắt giữ người trên lầu hai để cho ta ăn.
Lòng bàn tay An Dạ không kiềm được mà chảy mồ hôi lạnh, cô nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là lầu hai!
Mà con mồi trong lời Slender lại là cô ư?
Cô đã phù hợp với điều kiện đầu tiên, bây giờ lại phù hợp cả cái thứ hai nữa.
Rất rõ ràng, cô chính là thức ăn!
Hơn nữa, nơi này trừ bỏ thang máy và cầu thang bộ thì cũng chỉ có một cánh cửa sổ ở ngã tư, cô có thể chạy đi đâu đây?
"Rầm rập rầm rập."
Dưới thang lầu đã bắt đầu truyền đến tiếng bước chân!
Mà thang máy vẫn còn đang di chuyển lên xuống, không kịp để cô chạy vào.
An Dạ tuyệt đối không thể đi hướng cầu thang vì như vậy sẽ bị mấy kẻ đang chạy lên đây tóm lấy. Điều cô cần làm bây giờ không những là chạy trốn mà còn phải khiến những người đó không biết cô chính là thức ăn.
Nếu không, rất khó để bảo đảm bọn họ sẽ không nổi lên dị tâm mà trợ giúp Slender diệt trừ cô.
Nên làm sao đây? Nên làm sao đây?
Rốt cuộc thì cô phải trốn ở đâu?
HẾT CHƯƠNG 71