*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
"Con người vốn luôn tưởng niệm về quá khứ, mà khái niệm những đồ vật cũ thì cũng sẽ có nhiều loại.
Ví dụ như nhớ về tuổi thơ, đa số người sẽ nghĩ đến những viên bi màu, máy bay giấy và các món đồ chơi khác.
Nhưng mà vì sao? Các bạn có thể hiểu trọng điểm vấn đề tôi muốn nói không? Tôi hỏi chính là — vì sao lại chuyển mấy thứ đó vào phạm vi thời thơ ấu? Cho dù khi lớn lên, bạn nhìn thấy mấy món đồ đó thì cũng sẽ có ít nhiều ngạc nhiên chứ nhỉ, phải không? Thế nhưng bản thân chúng chưa bao giờ có dán nhãn "đồ vật thuộc về tuổi thơ" mà!
Là bởi vì màu sắc của chúng nó sao?
Vì đã lớn rồi, thành thục rồi nên sẽ không lại mặc những bộ quần áo sặc sỡ, sẽ không đυ.ng đến những món đồ chơi màu mè, cho nên, "trưởng thành" đại biểu cho buồn tẻ và không thể tìm lại được như lúc xưa.
Có lẽ do sự khác nhau đó nên những món đồ sặc sỡ mới bị trói chặt trong khái niệm "tuổi thơ"?
Nếu con người ta đối với thơ ấu tràn ngập khát vọng cùng lưu luyến thì tại sao khi lớn lên lại thay đổi nhiều như thế? Thay đổi từ cái ăn, mặc, ở, đi lại, thay đổi cả thẩm mỹ và những ước mơ nữa.
Vậy thì, lại có thêm một vấn đề mới — đến cuối cùng, tuổi thơ là một loại may mắn khác hẳn với khi lớn lên hay là một loại bất hạnh đây?
Tháng 06, ngày mùa hè ánh nắng chói chang.
Tôi cầm theo cặp đựng công văn đi ra từ trong công ty, bên trái là ngôi trường tiểu học đang được tân trang lại, đó cũng là ngôi trường mà tôi đã theo học lúc nhỏ.
Nhớ những ngày còn nhỏ quá đi thôi!
Tôi cảm khái như vậy.
Ánh mặt trời chiếu vào những tấm kính, phản xạ lại trên mặt tôi, tạo thành những mảng màu kỳ lạ.
Tôi hít sâu một hơi, mỉm cười, tiếp tục bước về phía trước.
Đột nhiên, tôi nhận thấy bên cạnh mình dường như có thứ gì đó.
Loại cảm giác mãnh liệt này trước nay chưa từng xuất hiện trong tôi, làm tôi không thể không quay đầu lại để thỏa mãn khát vọng này của mình.
A ha! Thì ra là nó!
Tôi bước qua đó, chạm nhẹ vào cái máy gashapon* đặt bên ngoài một cửa tiệm.
Chắc cũng khoảng mười mấy năm trước rồi, lúc ấy, mỗi khi có tiền tiêu vặt thì tôi đều cúng toàn bộ cho cái máy này, mặc dù từ tấm kính không thể nhìn thấy rõ ràng mấy món đồ chơi trong cái hộp nho nhỏ hình quả trứng thế nhưng tôi vẫn cầm lòng không đặng, muốn thử xem vận may của mình như thế nào.
Cứ cảm thấy sẽ gắp được một ít hàng độc.
Tuy nhiên, kết cục lúc nào cũng không ngoài dự đoán, đều là những món đồ chơi hết sức bình thường.
Tôi móc ra vài đồng lẻ, vừa định nhét tiền vào thì bỗng phát hiện một sự khác biệt kỳ lạ của cái máy này: phần lỗ nhỏ để bỏ tiền vào của cái gashapon này rất khác biệt, hình dạng không giống mấy cái khác. Cái này nhìn căn bản là không thể bỏ tiền vào được, ngược lại như là có thể nhét vào bằng mấy món đồ vật khác.
Chẳng lẽ là một cái gashapon có thể trao đổi những món đồ khác nhau?
Điều này thật thú vị nha! Tôi nghĩ thầm trong lòng.
Tôi thò tay vào trong giỏ của mình, lục tìm một chốc thì tìm thấy một cái kẹp nơ hình con bướm loại nhỏ, trông cũng vừa với cái lỗ kia.
Cái lỗ này giống như đã thiết kế tỉ mỉ cho riêng tôi vậy, rất nhanh, nó đã cắn nuốt cái kẹp bướm vào không gian tối đen như mực bên trong.
"Lạch cạch lạch cạch."
Gashapon bắt đầu hoạt động, có một quả trứng màu tím rơi ra.
Tôi vói tay vào lấy, mở ra, lại phát hiện đây là cái kẹp tóc hình gấu mà tôi đã từng vứt bỏ khi còn bé.
Có người.... đã bắt đầu chú ý tới tôi từ lúc đó hay sao?
Tôi sợ đến run rẩy, ném cái kẹp tóc đi, bỏ chạy mất dạng."
*Gashapon là một loại máy nhả đồ chơi xuất xứ từ Nhật, bỏ 1 đồng tiền vào máy, xoay công tắc và máy sẽ nhả ra một món đồ chơi được đựng trong hộp nhựa hình trứng, có nhiều màu, bạn sẽ không biết bên trong hộp nhựa chứa món đồ chơi gì cho đến khi bạn mở nó ra.
Gần đây, An Dạ bắt đầu viết một câu chuyện mới với đề tài khá là độc đáo mới mẻ, đây là mở đầu của câu chuyện [Đồ Chơi Hình Trứng].
Đối với đề tài lần này, trong lòng cô vẫn chưa có ý tưởng chắc chắn cho lắm, đã xoá vô số bản thảo thì mới viết ra được mở đầu lần này. Sau đó, cô kêu Bạch Hành tới xem thử nội dung, chiếm được cái gật đầu của anh thì cô mới dám tiếp tục viết.
Câu chuyện về gashapon là lời đồn nóng bỏng tay dạo gần đây trên khắp phố lớn ngõ nhỏ — gashapon thần bí.
Về cái này thì lời đồn phân ra làm nhiều phiên bản khác nhau:
Một là nói trước cổng trường tiểu học Hoài Dương, mỗi năm đều có một cái máy gashapon đã rất cũ, chỉ cần bạn xoay công tắc của cái máy thì ngay lập tức sẽ bị hút vào bên trong.
Hai là nói máy gashapon này sẽ xuất hiện bất chợt ở một con phố nào đó vào đêm khuya, nếu xoay công tắc của máy thì có thể xuyên không, thậm chí xuyên ra ngoài không gian luôn (hiển nhiên cái phiên bản này là dóc tổ, có lẽ do mấy đứa học sinh tiểu học phăng lên để lừa gạt chúng bạn thôi).
Ba là nói bất kỳ máy gashapon nào, chỉ cần bạn có đủ may mắn thì sẽ gặp được cái lỗ nhét tiền của máy gashapon thần bí, nếu nhét tiền vào rất có thể sẽ bị nhả trở ra, chỉ có bỏ vào một số đồ vật quan trọng nhất đối với mình thì máy mới có thể nhả ra đồ vật hồi báo tương ứng.
Tóm lại là có rất nhiều phiên bản, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tò mò máy gashapon thần bí sẽ nhả ra những đồ gì?
Chỉ là, điều này thật sự có tồn tại hay sao? Loại đồ vật thần bí và ly kỳ như vậy, cho dù tồn tại thì cũng hoàn toàn không sao cả mà? Chỉ cần đừng có rãnh rỗi mà đi táy máy tay chân với nó thì tốt rồi, không phải sao?
Chẳng lẽ còn có người chịu không nổi mà bị cái máy đó dụ hoặc à?
Cũn không phải là con nít.... Gì chứ?
An Dạ bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, vì sao máy gashapon lại bị cô phân loại thành "trò chơi của con nít" và "máy móc thuộc về tuổi thơ" chứ? Đâu có văn bản nào quy định rõ ràng người trưởng thành không được chơi gashapon đâu?
Thật không biết điều gì làm cho cô nảy sinh ra nhiều ý tưởng như vậy. Tuy nhiên, đúng là đã có nạn nhân chết một cách kì lạ, khi còn sống, người đó quả thật có liên quan tới máy gashapon.
Một vụ án mạng hoang đường hết cỡ! Lúc ấy, Tiểu Chu còn bày ra biểu tình oán giận với cô, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
An Dạ lắc lắc đầu, không thèm nghĩ ngợi nhiều nữa.
"An Dạ!" Bên ngoài có tiếng của Bạch Hành đang kêu cô.
"Gì nữa đây?" An Dạ lầm bầm một câu, nhét túi chườm nóng vào trong ngực rồi xỏ dép lê đi ra mở cửa.
Bạch Hành đang xăm soi một cái nồi áp suất loại nhỏ, mở nắp ra, nhíu mày nhìn nhìn rồi nói: "Buổi tối ăn lẩu nha?"
"Nước lẩu là nước hầm xương sườn? Lần trước cũng ăn bằng cái nồi này, nước súp rất trong, bên trên còn bỏ rất nhiều đậu hũ chiên, cải trắng, ớt chuông, khoai tây và cà tím?"
Nước miếng An Dạ cũng sắp chảy cả ra ngoài rồi, cô nhớ như in lần trước Bạch Hành trổ tài nấu lẩu, nước canh nồng đậm, xương sườn vì đã được ninh kỹ nên rất mềm, cốt tuỷ đều đã được nấu nhừ, màu nước canh càng đậm thì hương vị cũng càng tươi ngon hơn.
"Ừ, nhưng gia vị vẫn còn thiếu vài thứ, trong tủ lạnh cũng không có nhiều đồ nên chút nữa đi siêu thị nha?"
"Được được, không thành vấn đề!"
An Dạ tức tốc trở về phòng thay ra chiếc áo ngủ nặng nề, mặc vào áo lông màu trắng, đem chính mình bọc thành một cái nem rán trắng bóc, sau đó đối với kẻ đang nhìn mình cười nhạo vẫy vẫy tay, nói: "Đi thôi! Tôi mang anh đi gϊếŧ địch!"
"Dựa vào em như vậy?" Đáy mắt Bạch Hành loé lên vẻ coi thường, ý cười lan tràn, "Kẻ địch đến, em chưa kịp chạy thì đã bị bắt sống rồi."
"Anh xem thường tôi?"
"Ừm hửm."
An Dạ nhụt chí: "Thật sự đã bị anh xem đúng rồi...."
"......." Bạch Hành bất đắc dĩ lắc đầu, đợi cô đuổi kịp bước chân mình rồi hai người vào xe, hướng đến siêu thị gần nhất.
An Dạ mở di động ra, vào danh sách bạn bè, nói: "Gọi Tiểu Chu và Mũ Lưỡi Trai tới nha, lâu rồi không gặp bọn họ."
"Được."
Đến khi Bạch Hành đậu xe vào bãi đỗ thì An Dạ cũng đã gọi điện thoại xong.
Tiểu Chu quyết định đi chợ hải sản mua cá tươi, làm món lẩu cá chua ngọt, Mũ Lưỡi Trai thì đi theo anh mua rau sống và vài món nhúng thêm vào lẩu.
An Dạ đẩy xe mua sắm, theo sát phía sau lưng Bạch Hành.
Bạch Hành dạo một vòng, cuối cùng dừng lại ở khu đồ ăn vặt, anh hỏi: "Em muốn ăn cái gì không? Tôi mời!"
"Xem tôi là con nít hả?"
"Không ăn?"
"Vậy thì lấy tạm hai bịch khoai tây chiên, bánh phồng tôm, bánh hoa đào, bánh đậu xanh.... À, lấy thêm vài chai sữa chua vị táo nữa là ok!"
Bánh hoa đào:
Bánh đậu xanh:
Sữa chua vị táo:
"Đúng là em đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của tôi về em đó."
"Quá khen quá khen!" An Dạ cười hỉ hả.
"Câu này không phải đang khích lệ em đâu...."
Ngoài đồ ăn vặt, Bạch Hành còn chọn một vài loại đậu, định buổi sáng nấu cháo. Đến lúc tính tiền, An Dạ ra trước cửa siêu thị chờ, để lại Bạch Hành đứng chờ thu ngân.
Cô nhìn nhìn sắc trời, không để ý mà đã 06h tối.
Màn đêm dần buông, sao sáng đầy trời.
An Dạ nhìn dòng người muôn hình muôn vẻ đang qua lại trên đường, tinh thần có chút hoảng hốt.
Đột nhiên, cô nhận ra sự kỳ lạ nào đó.
Ở phía bên trái cô, dường như có một món đồ khiến cho người chờ mong háo hức.
Cô quay đầu, nhìn lại.... Gì đây? Thì ra là một cái máy gashapon.
Trước cửa siêu thị bày rất nhiều thứ hòng hấp dẫn ánh mắt của trẻ em, cốt ý để đứa trẻ dừng chân trong chốc lát, kéo theo người lớn vào bên trong mua sắm.
An Dạ đến gần cái máy, thế nhưng nó lại nằm ở một góc đen như mực, ánh đèn nơi mặt tiền siêu thị chiếu không tới, cô cũng không thể thấy rõ bên trong nó chứa những gì.
Cô cảm thấy rất thú vị, bất giác muốn chơi một chút, chờ cô móc ra tiền xu, vừa muốn nhét vào thì.... đúng lúc này, cô bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện "máy gashapon thần bí" kia.
Vẫn là không nên mạo hiểm, An Dạ lui về phía sau một bước, đang muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay nhỏ xíu bắt lấy cổ tay cô, níu kéo không cho cô đi!
An Dạ hoảng sợ, ra sức muốn giãy ra.
"Chị ơi!" Có một đứa bé ngẩng đầu, kêu cô.
An Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Làm chị hết hồn, sao em lại ở đây một mình, ba mẹ em đâu?"
Đôi mắt bé trai trong trẻo, nhìn bộ dáng khoảng năm sáu tuổi. Bé ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc, hỏi: "Chị muốn chơi trò này hả?"
"Đây là trò chơi của con nít, chị phải đi rồi!" An Dạ nói như vậy, nhưng đứa bé kia lại không chịu buông tay, ngược lại, nó gắt gao bắt lấy tay áo cô.
An Dạ: "Ngoan, buông chị ra nhe, chị phải về nhà."
Đứa bé rũ đầu, mất mát mà nói: "Chị thật sự không chơi sao? Em muốn nhìn chị chơi mà."
"Cái này...." Cũng không phải An Dạ không hiểu con nít thích xem người khác chơi game, giống cô khi còn nhỏ, cô cũng thích vây quanh anh chị lớn hơn, xem bọn họ chơi game, cho dù bị ghét, bị xua đuổi thì cũng bám dính như keo dính chuột.
"Chơi đi mà...." Đứa bé trai sùng kính nâng tay cô kéo về phía trước, khiến cho An Dạ nhét vào một đồng tiền xu.
Cô vừa mới phản ứng lại, cảm thấy không thích hợp nhưng trong tay đã không chịu không chế mà thả đồng tiền xu ra.
"Ting."
"Lạch cạch lạch cạch."
Gashapon bắt đầu hoạt động, bên trong xoay tròn, không ngừng xóc nảy.
An Dạ nhìn vào cái lỗ phía bên dưới, đột nhiên lăn xuống một quả trứng nhựa.
Cô nhặt lên, mở ra thì thấy, đó là — một chiếc nhẫn bằng nhựa.
"Cái gì chứ." Giọng nói bé trai thực thất vọng, nó hỏi: "Thì ra là một chiếc nhẫn, chị à, hồi nhỏ chị có ước mong gả cho ai hay sao?"
"Chị...." An Dạ nhíu mày, "Chị không nhớ rõ nữa."
Khoan đã!
Cô hỏi: "Sao em biết đây là nhẫn của chị?"
Đứa bé trai cười rộ lên, trên mặt hiện hai lúm đồng tiền, nói: "Chị à, nếu tìm không thấy hồi ức lúc nhỏ, chị sẽ chết đó nha."
"Cái gì?"
"Chúng ta đã nói rồi đó, đây là ước định, tìm không thấy hồi ức, sẽ chết nha." Đứa bé hoà lẫn vào đám đông đang qua lại, biến mất không thấy tăm hơi.
Đây là cái gì và cái gì vậy trời?
An Dạ cảm thấy thật đau đầu, cô căn bản không có cách nào nhớ tới những chuyện khi còn nhỏ.
Bởi vì một tai nạn xe cộ, cô.... Cũng không có những ký ức trước năm chín tuổi.
HẾT CHƯƠNG 46