Ngày hôm sau, Chu Mẫn thức dậy như thường lệ. Cô xuống dưới nhà ăn sáng rồi sau đó đến trường. Trong quá trình ăn, ánh mắt cô luôn chăm chú vào đĩa thức ăn. Lục Thiên Hải và Cố Vân bên cạnh cô chỉ xem như không khí. Mặc dù khó chịu nhưng đây chính là cửa ải cô phải vượt qua, vượt qua được rồi chắc chắn sẽ có thành quả.
“Miệng anh sao vậy?” Cố Vân thấy Lục Thiên Hải khó khăn khi ăn liền hỏi.
“Không sao, không may cắn phải lưỡi thôi. Em ăn đi, sau đó anh đưa em đến đoàn làm phim.” Lục Thiên Hải liếc xéo Chu Mẫn rồi trả lời.
Cố Vân có thể thấy được điều khác thường trong đôi mắt của hắn, nhưng không dám biểu đạt. “Vâng, hôm nay đạo diễn hỏi em là khi nào đi quay được.”
“Ôi, không ở lại đây dưỡng bệnh nữa à? Tôi không thể tin được đấy, một người tài giỏi ngồi ở vị trí cao như anh, và một nữ diễn viên hạng A như cô Cố đây lại là loại người như vậy. Hai người vì quyền lực của mình mà ép một cô gái nhỏ bé phải ngồi tù. Mỗi ngày đều sống vui vẻ không cảm thấy tội lỗi, không thấy lương tâm ray rứt? Không sợ con của các người sau này khó mà xuống tốt sao?” Chu Mẫn vừa cắt bánh vừa nói.
“Chu Mẫn, cô im miệng. Nếu không muốn ăn cơm thì cút ra ngoài, ở đây không ai muốn nhìn thấy cô đâu.”
“Anh nghĩ tôi không dám đi sao? Nếu không phải tại bà nội muốn tôi sẽ không ở nơi này, càng không muốn nhìn thấy gương mặt của anh.”
“Đi đi, tôi sẽ không giữ cô lại.” Lục Thiên Hải lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ dọn ra ngoài ở, nếu bà nội hỏi tốt nhất anh nên tìm lý do chính đáng. Cô Cố, ăn cơm vui vẻ nhé! Mong cô mỗi khi ngủ đặt tay lên trán suy nghĩ về những chuyện đã làm. Mong anh không cảm thấy day dứt vì những hành động của mình.” Chu Mẫn nói xong đứng dậy lên phòng dọn đồ, cô sẽ ra ngoài ở mấy ngày. Nếu tiếp tục ở đây cô nghĩ mình sẽ bị điên lên vì nhìn thấy mặt của họ.
Đến chỗ ở cũ, đang định mở cửa thì Tiểu Vũ từ bên trong bước ra, trên tay cô ấy cầm túi lớn túi bé.
“Tiểu Vũ, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi. Cậu có biết là tớ nhớ cậu lắm không hả? Cậu đã đi đâu vậy?” Chu Mẫn buông vali trong tay và ôm chặt Tiểu Vũ vào lòng.
“Cậu sao đấy? Sao lại khóc như trẻ con vậy? Tớ không sao, tớ rất khoẻ, chỉ vì công việc quá bận nên tớ không có thời gian ở nhà. Tớ nhìn thấy tờ giấy cậu để lại, định dọn nhà xong sẽ gọi cho cậu nhưng cậu đã đến.” Tiểu Vũ giải thích cho Chu Mẫn nghe.
“Tớ không sao, chỉ là nhớ cậu quá nên mới như vậy. Nhớ cậu lắm đấy.” Chu Mẫn vừa ôm cô ấy vừa nói.
“Được rồi, cậu vào trong đi. Nhìn cậu kìa, thật là mất mặt, lớn rồi còn khóc cái gì không biết.” Tiểu Vũ vô lưng cô an ủi.
Chu Mẫn vào trong nhà, cô kể chuyện của Loan Loan cho Tiểu Vũ nghe, sau khi nghe xong cô ấy tức giận hét lên: “Đúng là tức hϊếp người quá đáng. Cậu thật sự muốn để yên như vậy?”
“Không, tớ sẽ không để yên. Cậu hãy giúp tớ đi, tớ có tìm tới Giang Phong để giúp, nhưng đều bị Lục Thiên Hải phá đám phía sau. Nhưng nếu có cậu chắc chắn tớ sẽ nhanh tìm được chứng cứ mới.”
“Cố Vân là người quan trọng với Lục Thiên Hải, anh ta đương nhiên phải bảo vệ đến cùng. Gần đây tớ không bận, tớ sẽ giúp cậu, yên tâm đi. Nhưng vừa rồi cậu gọi thẳng tên trưởng phòng Giang? Cậu và anh ấy thân thiết từ khi nào vậy?”
Chu Mẫn giải thích: “Mới đây thôi, chúng tớ quen nhau lần đầu là ở quán ăn, sau đó gặp nhau mấy lần.”
“Chỉ như vậy?”
“Đúng thế.”
“Không có gì hơn?” Tiểu Vũ hỏi.
Chu Mẫn gật đầu trả lời: “Đúng vậy, không hơn.”
“Cậu có biết ở phòng tớ người ta nói về anh ấy như thế nào không?”
“Nói gì vậy?”
“Là thần chết, anh ấy không biết cười là gì, gương mặt lạnh tanh như người không còn thở. Đặc biệt bên cạnh anh ấy không có phụ nữ, một người cũng không. Mỗi lần tớ muốn tiếp cận anh ấy cũng rất khó, chỉ một lần duy nhất đó là lần ăn cơm cùng cậu thôi. Lần đó cũng là lần đầu tiên tớ gặp đối diện và gần như vậy.” Tiểu Vũ khoa tay múa chân nói.
Chu Mẫn không tin nói: “Không phải chứ? Tớ thấy anh ấy rất tốt mà, lại nhẹ nhàng và ân cần vô cùng. Gương mặt dễ gần và vô cùng hiền lành.”
“Đấy là cậu chưa tiếp xúc nhiều thôi, nói chung cậu là người đầu tiên anh ấy nói chuyện, và có thể thuyết phục anh ấy giúp cậu. Giữ mối quan hệ tốt sau này con đường thăng tiến của cậu sẽ rất tốt, tớ chắc chắn đấy.”
“Người đầu tiên sao?” Chu Mẫn lẩm bẩm. Cô không khỏi nhớ tới những lời nói của cô gái hôm trước, cô ấy nói cô là người phụ nữ đầu tiên gọi thẳng tên của Giang Phong, là bạn đầu tiên của anh. Rốt cuộc người đàn ông đó là gì vậy? Tại sao lại đối tốt với cô? Tại sao cô lại là người đầu tiên?
“Tớ nói thật đó, sau này tiếp xúc nhiều cậu sẽ hiểu con người của anh ấy. Nhất là khi tức giận, anh ấy rất đáng sợ.”
“Có đáng sợ bằng tớ không?” Chu Mẫn trêu đùa hỏi.
“Không, đương nhiên là không bằng. Khi cậu tức giận chẳng có ai dám làm gì hết, chỉ có thể im lặng thôi.” Tiểu Vũ cười trả lời.