Chu Mẫn cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối. Chắc giờ này Lục Thiên Hải và lão phu nhân đã ăn cơm rồi, nếu cô về giờ này quản gia Giang lại mất công hâm nóng đồ ăn. Cô gật đầu nói: “Để tôi mời anh nhé?”
Giang Phong nhìn cô gật đầu. Hai người tới một nhà hàng sang trọng để ăn cơm. Ban đầu cô định mời anh tới nơi cô thường đến, nhưng lại nghĩ anh không thích nên cô hỏi anh muốn đi đâu, cuối cùng là tới nơi này. Đây là nơi cô và Từ Lâm từng đến một lần, khi đó Từ Lâm vừa nhận đồng lương đầu tiên, anh nói muốn dẫn cô đi ăn đồ ngon.
“Đi thôi.” Giang Phong thấy cô đứng yên liền đẩy nhẹ cô.
Chu Mẫn gật đầu cùng anh đi vào trong. Hình như Giang Phong thường xuyên tới đây thì phải, trông anh rất chuyên nghiệp.
“Anh thường xuyên tới đây à?” Chu Mẫn hỏi.
“Ừm, đây là nhà hàng tôi thường xuyên tới ăn. Ở đây có rất nhiều món ngon, lát nữa cô phải ăn nhiều vào nhé, chạy cả ngày vất vả ăn mới có sức.”
Chu Mẫn gật đầu cười, cô cũng muốn ăn nhiều nhưng tiếc túi tiền. Một món ăn ở đây bằng một bữa cô ăn ở bên ngoài, làm sao cô dám ăn nhiều chứ.
“Chẳng lẽ cô sợ tốn tiền nên không dám ăn?” Giang Phong hỏi.
Chu Mẫn lắc đầu cướp menu từ tay anh nói: “Không hề, tôi chỉ không biết nên ăn món nào thôi. Tôi không hay ăn ở những nơi thế này.”
“Vậy để tôi gọi, chắc chắn cô sẽ thích ăn.” Giang Phong lấy menu từ tay cô.
Chu Mẫn gật đầu ngồi yên để anh gọi món. Món ăn mang lên, Giang Phong rất thuần phục, anh cắt nhỏ từng miếng bít tết ra rất đẹp mắt. Bàn tay Chu Mẫn vụng về nhìn anh, muốn làm tốt giống như anh nhưng lại không được.
Giang Phong gẩng đầu nhìn đĩa bít tết trước mặt cô hỏi: “Cô không biết cắt?”
“Vâng, tôi không biết. Là lần đầu tiên tôi ăn món này.”
“Đưa cho tôi, cô ăn phần này của tôi đi.” Giang Phong đưa phần bít tết của mình cho cô, rồi lấy phần của cô đặt trước mặt mình.
Chu Mẫn nhìn đĩa bít tết được cắt sẵn trước mặt mỉm cười. “Cảm ơn anh. Anh là người đầu tiên cắt đồ ăn cho tôi ngoài ba mẹ.”
“Đó là vinh hạnh của tôi. Cô ăn thử đi.” Giang Phong cười trả lời.
Chu Mẫn cười cúi đầu ăn bít tết. Đúng là ngon thật, lần trước được Từ Lâm mời nhưng vì món này quá đắt nên cô không dám ăn, lần này lại tự bỏ tiền túi ra để ăn.
Sau khi ăn xong hai người đứng dậy rời đi. Giang Phong thấy cô đi khó khăn thì chạy tới đỡ cô, mà khoảnh khắc này lại bị hai người đứng đối diện nhìn thấy.
“Chu Mẫn.” Giọng nói của lão phu nhân vang lên.
Chu Mẫn gần như được Giang Phong ôm trọn vào lòng. Cô thấy lão phu nhân thì đẩy anh ra một chút, nhưng vì quá vội nên khiến chân đau. Giang Phong thấy vậy kéo cô vào lòng mình.
“Bà ạ!” Chu Mẫn cố gắng đứng dậy nói.
“Con tới đây ăn cơm sao? Sáng nay bà có nói với Thiên Hải muốn cùng con ăn cơm, mà thằng bé bảo con bận nên không thể đi cùng.” Lão phu nhân hỏi.
“Vâng, con vừa đi giải quyết công việc về nên ghé vào đây ăn cơm. Đây là đồng nghiệp của con, anh ấy tên Giang Phong.” Chu Mẫn chỉ Giang Phong bên cạnh.
Giang Phong cúi đầu chào bà lễ phép. Nhưng lão phu nhân đến cái nhìn cũng không nhìn anh. Lục Thiên Hải ở bên châm chọc: “Đúng là tình cảm sâu đậm, ngay cả đứng cũng ôm nhau không rời.”
Chu Mẫn và Giang Phong vội tách nhau ra. Dù sao anh cũng là đàn ông, còn là người có tiếng. “Chân của tôi bị thương nên anh ấy giúp tôi đứng dậy, hoàn toàn không có ý gì khác.”
“Nếu như tôi không nhầm anh ta là phóng viên giải trí, cô chỉ là một sinh viên mảng đời sống xã hội. Sao lại gọi nhau là đồng nghiệp được?” Lục Thiên Hải hỏi.
“Có gọi được hay không chỉ chúng tôi mới biết, không biết có liên quan gì đến Lục Tổng không?” Chu Mẫn tiến lên định giải thích nhưng Giang Phong đã nói trước.
“Có chứ, cô ta là vợ của tôi. Anh ôm vợ của người khác như vậy không sợ người ta dị nghị sao?”
“Ồ, vợ của anh à? Anh có chứng cứ không? Nếu cô ấy là vợ của anh tại sao cô ấy không tìm tới anh khi khó khăn? Nếu là vợ của anh lúc cô ấy cần anh ở đâu? Cô ấy bị đau chân không thể đi lại anh biết không? Cô ấy muốn ăn gì và cần gì anh biết không?” Giang Phong ôm eo Chu Mẫn nói.
Lục Thiên Hải nhíu mày, hắn nhận ra trước giờ hắn không hề biết những điều đó. Mà hắn cần biết làm cái gì? Chuyện đó đâu liên quan tới hắn.
“Dù anh biết tất cả thì sao? Anh chỉ là người qua đường, tôi mới chính là chồng của cô ta. Chu Mẫn, đi về.” Lục Thiên Hải đi tới kéo Chu Mẫn về phía mình. Hắn kéo rất mạnh, hoàn toàn không để ý tới vết thương dưới chân của cô.
“Anh điên cái gì thế hả? Chân của tôi đau.”
“Câm miệng lại, tốt nhất là đừng nói gì trước mặt tôi nữa. Cô đã có chồng nhưng lại dám nén nút với đàn ông ở bên ngoài?”
“Đừng quên bản hợp đồng đã viết gì, tôi và anh không phải vợ chồng.”
“Được rồi, hai đứa thôi đi. Ở ngoài đường mà dám nói những lời như vậy? Các con không sợ mất mặt nhưng ta sợ. Về đi.” Lão phu nhân dừng lại rồi nói tiếp: “Cảm ơn cậu đã giúp Tiểu Mẫn, chúng tôi xin phép đi trước.”
Lục Thiên Hải kéo cô đi rất nhanh, phía sau là lão phu nhân. Ra bên ngoài Trương Vũ mở cửa để họ ngồi vào trong, bên trong không khí vô cùng khó chịu, không ai nói chuyện với nhau. Đưa lão phu nhân về trên xe chỉ còn Lục Thiên Hải và Chu Mẫn. Người đàn ông bỗng nhiên cười lớn nói:
“Cô cũng biết cách quyến rũ đàn ông đấy chứ. Giang Phong không phải là người dễ dàng giúp đỡ ai đó, nhưng lại giúp cô?”
“Trước khi đánh giá người khác anh nên nhìn lại bản thân thì hơn. Anh so với người ta thì tệ hại hơn rất nhiều đấy nên đừng nói người ta như vậy.” Chu Mẫn trả lời.
“Cô nghĩ anh ta giúp cô vì hai người là đồng nghiệp?”
“Xin lỗi, tôi không phải là người phức tạp như anh. Ai giúp tôi, tôi sẽ giúp lại, thế thôi.”
Lục Thiên Hải gật đầu, nói chuyện với cô thà hắn im lặng còn hơn. Về đến nhà Chu Mẫn mở cửa xe và xuống trước, Lục Thiên Hải nhìn hành động của cô thì tức giận không thôi. Hắn không xuống xe mà bảo Trương Vũ lái xe rời đi. Chu Mẫn nhìn chiếc xe biến mất trước mặt thì nở nụ cười khinh thường, chỉ cần không nhìn thấy hắn tâm trạng của cô sẽ tốt hơn.