Cô lấy điện thoại ra gọi định gọi cho cảnh sát, nhưng điện thoại lại có người gọi tới, là số điện thoại của Từ Lâm.
“Alo?” Chu Mẫn nói.
“Mày không nên báo cảnh sát, nếu cảnh sát tới tao sẽ gϊếŧ người đàn ông này và vứt xác nó xuống sông. Đến một mình, một mạng đổi một mạng. Nhớ đấy.” Nói xong ông ta liền tắt điện thoại.
Chu Mẫn nắm chặt hai tay lại, cô đương nhiên tin Lão Lâm nói được làm được. Ông ta hiện tại không sợ cái gì hết, ông ta có thể làm càng như vậy chính là không sợ chết.
Đi đi lại lại trong phòng rất lâu, cô muốn tìm tới ai đó để nhờ giúp đỡ, nhưng lại không nghĩ ra ai. Tiểu Vũ không liên lạc được, từ hôm qua tới giờ điện thoại của cô ấy luôn tắt, cô rất lo lắng nhưng lại không biết làm như thế nào. Suy nghĩ một hồi cuối cùng cô nhớ tới Giang Phong, chỉ có anh mới giúp được cô lúc này.
Đến đài truyền hình J cô hỏi phòng của Giang Phong ở đâu, nhưng họ nói anh không có ở đây. Bình thường giờ này anh sẽ đi lấy tin ở bên ngoài. Chu Mẫn thất vọng đem gương mặt buồn bã ra ngoài. Vừa đi mấy bước lại thấy anh mở cửa xe bước xuống dưới, cô chủ động chạy tới chỗ anh.
“Chào anh, anh còn nhớ tôi chứ?” Chu Mẫn hỏi.
“Vâng, tôi nhớ. Có chuyện gì sao?” Giang Phong nhìn cô hỏi.
“À, bạn trai của tôi. À không, bạn trai cũ của tôi bị người ta bắt đi, họ muốn tôi tới gặp họ một mình. Tôi đi cũng được, nhưng tôi sợ họ sẽ không thả anh ấy như lời hứa nên tôi muốn nhờ anh đi cùng tôi.” Chu Mẫn dừng lại, đan hai bàn tay vào nhau rồi nói tiếp: “Được không?”
Giang Phong cười khi thấy hành động đáng yêu của cô cười hỏi: “Bọn chúng đã nói gì với cô?”
“Chúng để lại giấy trong nhà của Từ Lâm.”
“Là Lão Lâm à?”
“Đúng vậy, anh cũng biết ông ta?” Chu Mẫn hỏi.
Giang Phong gật đầu, hai tay đặt trước: “Ừm, ông ta rất nổi tiếng. Ông ta là giám đốc của một ngân hàng lớn, tôi mấy lần được tiếp xúc với ông ta. Sau khi đọc bài báo kia tôi không nghĩ là cô làm, cũng không nghĩ là cô đứng sau. Cô rất can đảm.”
Chu Mẫn sờ gáy e ngại nói: “Tôi chỉ không muốn đứng nhìn ông ta làm chuyện xấu xa thôi.”
“Dù là vậy trong mắt tôi cô là người mạnh mẽ, dám đứng lên bênh vực cho kẻ yếu. Tôi cũng muốn giống cô nhưng lại không được.”
“Anh cứ khen tôi như vậy khiến tôi ngại đấy. Tôi có tìm hiểu về anh, anh giỏi hơn tôi rất nhiều, tôi mới là người nên học hỏi anh.”
“Đừng nói như vậy. À, cho tôi xem tờ giấy Lão Lâm để lại đi.”
“Anh xem đi, đây là giấy họ để lại.” Chu Mẫn đưa tờ giấy trong tay mình cho Giang Phong xem.
Giang Phong gật đầu cầm tờ giấy Chu Mẫn đưa nói: “Chúng hẹn cô tới bến cảng chắc chắn để tính sổ chuyện lần trước. Lão Lâm không phải là người dễ từ bỏ, ông ta đã giăng một cái bẫy chờ cô tới.”
“Dù là như vậy tôi cũng phải tới để cứu Từ Lâm.” Chu Mẫn nói với giọng đầy quyết tâm.
“Tôi có một câu hỏi.”
“Anh hỏi đi.”
“Không phải anh ta là người yêu cũ của cô sao? Sao cô lại muốn cứu anh ta? Thường thì hai người sau khi chia tay họ sẽ không muốn qua lại với nhau nữa, bởi vì khi chia tay họ đã nói những lời rất khó nghe về nhau.”
Chu Mẫn mỉm cười, người đàn ông này chắc chắn phải là người từng trải, nếu không sao anh lại biết chuyện đó. Cô nói:
“Vì tôi nên anh ấy mới bị bắt, tôi không muốn anh ấy có chuyện gì không may xảy ra. Khi còn yêu nhau đúng là anh ấy không làm tròn trách nhiệm một người bạn trai, khi chia tay chúng tôi cũng nói những lời không tốt về nhau. Nhưng anh ấy rất tốt, luôn suy nghĩ cho tôi, luôn xem tôi là nhất.”
Giang Phong cười gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô.”
“Cảm ơn anh, sau này nhất định tôi sẽ trả ơn anh.”
“Sau này hãy trả ơn bằng cách ở bên cạnh tôi đi.” Giang Phong bỗng nhiên tiến gần về phía cô nói.
Chu Mẫn có chút sợ hãi lùi người về sau, cô cúi đầu không nói gì. Mà hành động đó trong mắt của Giang Phong lại đáng yêu cô cùng, anh vỗ vai cô nói: “Tôi chỉ nói đùa, chúng ta đi thôi.”
Chu Mẫn gật đầu chạy theo phía sau anh. Ở phía xa có một chiếc xe đậu chờ đèn đỏ, ánh mắt của người đàn ông phía sau xe nhìn chằm chằm hai bóng người đang bước đi phía trước.
“Điều tra người đàn ông đó cho tôi.” Lục Thiên Hải lạnh lùng nói.
Trương Vũ ngồi phía trước đương nhiên cũng nhìn thấy, anh gật đầu trả lời: “Vâng.”
…
Buổi tối Chu Mẫn tới bến cảng tìm Lão Lâm. Trên mặt cô đeo một chiếc kính, bước đi vô cùng tự tin.
Phía trước có hai người đàn ông cản đường, họ hỏi: “Đưa điện thoại và tất cả những thứ trên người cô ra đây.”
Chu Mẫn đưa điện thoại, ví và tất cả những thứ cầm theo đều đưa cho họ. Sau khi khám xét xong họ dẫn cô vào trong, vừa đi Chu Mẫn vừa quan sát xung quanh. Đến một ngã rẽ cô thấy Lão Lâm đang ngồi trên một chiếc ghế lớn, phía sau là con sông rộng lớn.
“Đến rồi? Mày không báo cảnh sát đúng không?” Lão Lâm hỏi.
“Ông nghĩ sao?”
“Tao nghĩ mày không có gan báo cảnh sát, vì nếu mày báo người đàn ông mày yêu sẽ không trở về nữa.”
“Chắc là ông không điều tra tôi nhỉ? Tôi và người đàn ông đó đã không còn quan hệ, chúng tôi hiện tại là người yêu cũ.”
“Vậy thì sao? Không phải mày vẫn xuất hiện ở đây vì nó sao?” Lão Lâm cười lớn.
Chu Mẫn khoanh tay trước ngực trả lời: “Đúng vậy. Tôi tới rồi, ông thả anh ấy ra đi.”
“Mày nghĩ tao sẽ dễ dàng thả nó ra? Nó là người đàn ông đã lên giường với người phụ nữ tao bao nuôi, chẳng lẽ mày không biết?” Lão Lâm cười hỏi.
“Thế thì sao?” Chu Mẫn không vui hỏi. Đó là chuyện cô không bao giờ muốn nhớ đến, vậy mà ông ta dám lấy nó ra làm trò cười.
“Thì sao à? Không sao, chỉ là tao nghĩ mày nên để nó chết đi thì hơn. Nó phản bội mày ngủ cùng người phụ nữ của tao. Hay là để tao gϊếŧ nó hộ mày?”
Chu Mẫn nhíu mày, cô biết ông ta sẽ không làm đúng theo lời hứa. Ông ta là một tên gian xảo. “Chuyện hôm đó tôi cũng quên rồi nên không cần ông giúp. Anh ấy và tôi hiện tại không còn quan hệ, dù anh ấy ra sao tôi cũng không quan tâm. Nhưng ông đã hứa sẽ thả anh ấy ra khi tôi tới, ông nên thực hiện nó.”
“Đúng là tao có nói vậy, nhưng mày sẽ cần tao gϊếŧ nó. Đưa nó ra đây.” Lão Lâm quay đầu nói với người đứng phía sau.