Thấy cô không chút phản ứng, lão phu nhân đó cảm thấy như bị khinh thường. Tiến lại gần chỗ cô ngồi rồi “lỡ tay” làm đổ ly trà đang nghi ngút khói lên váy cô
Dạ Nguyên giật mình đứng phắt dậy, không may va phải một cô gái trẻ đằng sau, chẳng may hất nhẹ ly trà của cô ta. Cô ta cao giọng :
- Lên chức Vũ thiếu phu nhân rồi cô muốn làm gì thì làm phải không ? Chiếc váy này là anh Lãnh mua cho tôi đấy, đền nổi không?!
Cô luống cuống xin lỗi rồi chạy vào phòng vệ sinh, bỏ sau lưng là những tiếng trách móc.
Cô dựa lưng vào tường, buông thõng vai rồi ngồi thụm xuống sàn, khuôn mặt xinh đẹp úp trong vòng tay rồi ngồi khóc.
Tự dưng có một cánh tay dài kéo cô đứng dậy, khuôn mặt đang nhem nhuốc nước mắt và chưa hiểu chuyện gì nhìn người đối diện.
Là Cao Lãnh.
- Nói, sao lại khóc!
Cô ngạt tay hắn ra, lau lau nước mắt rồi bước từng bước ra mở cửa.
Cao Lãnh nắm tay cô lôi đi mạnh, cô chẳng biết gì cứ thế chạy theo.
Cô và anh tiến đến phòng trà lúc trước, anh mở toang cửa.
Cả phòng đang buôn chuyện thì bỗng im bặt, thấy mặt Cao Lãnh thì đen sầm mặt lại, lẩn tránh ánh mắt đi chỗ khác
Vũ Cao Lãnh mặt lạnh như băng, lạnh lùng cất tiếng nói:
- Ai đã đắc tội với cô ta.
Cô giật mình, kéo kéo áo anh ý muốn rời đi.
Bỗng có tiếng bước chân đi kèm 1 giọng nói.
- Là tôi đấy ?
Cao Lãnh bất ngờ
- Dì ?
- Sao? Giờ muốn chửi cả Dì đúng không? Mới lên được chức giám đốc đừng có vội hênh hoang.
Cao Lãnh như chẳng để tâm lời bà ta nói, cất giọng uy quyền:
- Bất kể các người có là ai, nhưng đã làm vợ tôi khóc thì kể cả 1 cọng tóc cũng phải cháy rụi trên tay tôi. Kể cả dì, con cảnh cáo lần cuối.
Dứt câu, chàng kéo tay nàng chạy đi, vượt qua dãy hành lang dài lê thê nhưng sao đôi chim ** này phi như tên lửa.
Hắn mở cửa xe, ném cô lên.
- Nói tôi nghe, đừng khóc.
Dạ Nguyên vì khóc mà đôi má cứ đỏ ửng ửng, trong vô cùng đáng yêu. Mặt cô phịu phịu như đang giận dỗi gì đó khiến anh không nỡ mắng cũng chẳng lỡ trêu.
- Anh đấy, sao anh lại đáng ghét như vậy ?
- Tôi đáng ghét?
- Cả Dì, cả anh, tất cả mọi thứ liên quan đến anh đều muốn chống lại tôi. Tôi làm gì sai?
Anh im bặt, chẳng nói gì cứ thế nổ xe đi.
Dì anh và anh có quan hệ không mấy tốt, hay làm khó dễ anh nhưng lần này lại làm khó vợ mình, Cao Lãnh khó mà tha cho.
- Nãy kịp ăn gì chưa?
- Anh nghĩ tôi có hứng để ăn uống à.
- Ừ, không ăn cũng tốt, đỡ béo.
………
Lần này cô giận thật luôn, im lặng không nói gì cả chuyến đi. Dù anh có bắt chuyện, chuyển chủ đề mấy lần vẫn vậy, vẫn chỉ có một mình giọng anh.
- Đói thì mở tủ xe, tôi để đồ ăn trong đấy.
Cô lườm hắn 1 cái, rồi phụng phịu mở cửa tủ xe ra.
Uầy bên trong nào là trà sữa, bánh red velvet, sukem, creamchese đủ cả. Như 1 tiệm bánh ngọt thu nhỏ vậy.
Dạ Nguyên tròn mắt, lấy vội ly trà sữa uống. Ôiii cảm giác này lâu lắm mới cảm nhận được, chính là hương vị cuộc sống.
Cao Lãnh thấy cô như vậy thì cười thầm, hoá ra cô gái này quá dễ mua chuộc
- Mua cho tôi à ?
- Tôi mua cho bạn gái tôi, cổ không ăn nên mang về cho cô.
- Vậy thì tôi đây không khách sáo.
Anh cũng ạ cô luôn, nghe thấy chồng mình mua quà cho bồ nhí mà vẫn tỉnh bơ. Chắc chỉ có mình Dạ Nguyên đây.
Cô đang bận mải mê với đống đồ ăn, mới nhớ ra bên cạnh vẫn còn một tên vừa gầy vừa cao đang lái xe.
- Uống không?
Cô giơ ly trà sữa lên môi anh, dù còn dính chút son môi nhưng Cao Lãnh cũng chẳng nghĩ ngợi mà uống luôn.
Làm thì cũng làm hết rồi, còn ngại cái gì nữa!
- Sao anh biết tôi ở đây mà đến đón? Anh không có gì làm hả?
- Đi ngang qua nên thấy.
Nghe cũng hợp lí nên cô cũng chẳng muốn hỏi lại. Nhưng cô đâu biết, có một người vì cô mà lo lắng đứng ngồi không yên, bỏ cả cuộc họp quan trọng với đối tác mà chạy đến bên cô.
- Người lúc nãy là dì của anh sao? Sao anh nặng lời thế, đằng nào chuyện cũng xảy ra rồi.
- Anh chỉ cảnh cáo rằng không ai được động vào vợ anh thôi.
Tim đập lỡ 1 nhịp, mặt đỏ ửng nhưng cô vờ tỏ ra không quan tâm.
Cô ăn 1 miếng bánh lại bón anh 1 miếng, uống 1 ngụm trà sữa lại cho anh 1 ngụm. Cả quãng đường không ai nói câu nào nhưng cả chiếc xe nồng nặc hương vị ngọt ngào, ngọt hơn cả đường.