Chưa Từng Nói Chia Xa

Chương 52: Họ Không Bằng Em

“Ở lại được không?” Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, hắn cảm thấy bản thân nói như vậy giống như đang níu kéo, mà cô lại không thích như vậy nên vội nói thêm: “Ý của tôi là vết thương của tôi chưa khỏi, Viễn Tam cũng không thể chăm sóc cho tôi, em ở lại với tôi được không?”

“Ở đây đâu có một mình Viễn Tam, còn có người làm và tên bác sĩ điên kia nữa.” Mạc Phi Phi nhìn hắn nói.

“Người làm sẽ không thể chăm sóc cho tôi bằng em, Chu Tùng Lâm còn có công việc ở bệnh viện thỉnh thoảng mới tới, người tôi có thể nhờ vả chỉ có em mà thôi. Em nhìn tôi đi, từ trên xuống dưới đều là vết thương, em nhẫn tâm để lại tôi sao?” Bạch Kiều Viễn nhìn cô nói.

Mạc Phi Phi nhìn xuống chân mình, cô cảm thấy chuyện này khó mà chấp nhận được. Dù sao cô cũng là con gái, ở bên cạnh một người đàn ông như vậy nếu lộ ra ngoài người ta sẽ xì xào bàn tán sau này làm sao cô lấy chồng được. Nhưng nếu không giúp thì hắn sẽ như thế nào đây? Những vết thương đó là vì cô nên hắn mới bị.

“Tôi sẽ suy nghĩ, chú nghỉ ngơi đi.” Mạc Phi Phi nói xong liền mang bát không ra ngoài.

Bạch Kiều Viễn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Tùng Lâm bảo hôm nay không cần đến, khi nào cần hắn sẽ nhắn tin cho anh. Sau khi nhìn thấy đoạn tin nhắn Chu Tùng Lâm không khỏi nheo mày, nhưng sau đó lại nở nụ cười. Con cáo già Bạch Kiều Viễn chắc chắn đang dở trò gì đó với con cừu non Mạc Phi Phi rồi. Nếu hắn không cần thì anh cũng không đến, dù sao hôm nay cũng có việc khác phải làm.

Anh mở cửa bước ra khỏi phòng bệnh lại vô tình đυ.ng chúng Trịnh Phương Phương bên ngoài đi tới. Khi nhìn thấy anh cô xông tới hỏi: “Này, anh biết bạn của tôi ở đâu đúng không?”

Chu Tùng Lâm đứng yên tại chỗ nhìn cô gái trước mặt hỏi: “Bạn của cô là ai? Nếu là mất tích thì nên tìm cảnh sát, còn nếu bị thương mới được đến tìm tôi.”

“Mạc Phi Phi, anh biết cậu ấy đúng không? Cậu ấy đang ở đâu?” Trịnh Phương Phương hỏi.

Chu Tùng Lâm nhìn Trịnh Phương Phương với ánh mắt đánh giá, cô gái trước mặt anh tính cách rất giống với Mạc Phi Phi, đúng là người kiểu gì bạn thân sẽ kiểu đấy.

“À, cô là bạn thân của cô ta? Cô ta không sao đâu, cô cứ về nhà chờ đi, một tuần sau cô ta sẽ về.” Nói xong Chu Tùng Lâm muốn xoay người rời đi nhưng bị Trịnh Phương Phương chặn lại. Cô kéo cổ áo anh lại nói:

“Anh đứng lại nói rõ ràng cho tôi, cậu ấy bị làm sao mà chưa thể về lúc này?”

“Cô ta không sao hết. Đừng có kéo áo tôi, cái cô này, có biết đàn ông và phụ nữ khác nhau không hả? Cô còn dám kéo áo tôi ở nơi công cộng, buông tay ra.” Chu Tùng Lâm kéo lại áo mình nói.

Trịnh Phương Phương buông cổ áo Chu Tùng Lâm ra nói: “Bạn tôi bị làm sao mà chưa thể về?”

“Cô ta đang bận chăm sóc người khác, đừng có chặn đường tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ bắt cô đấy.” Chu Tùng Lâm cảnh cáo nói.

Trịnh Phương Phương không thích thái độ của anh ta, cô đi nhanh chặn trước mặt anh ta nói: “Nếu bạn của tôi có chuyện tôi sẽ không để yên cho anh đâu, còn nữa, đừng có hét vào mặt tôi.” Nói xong liền quay người rời đi.

Chu Tùng Lâm đứng nhìn bóng lưng của cô bất lực, cái gì mà hét vào mặt chứ? Anh nói chuyện vô cùng tử tế, người hét chính là cô mới đúng. Tính cách của hai người họ thật giống nhau, anh sẽ không bao giờ yêu và quan tâm những cô gái như vậy. Chu Tùng Lâm lắc đầu bước về trước.



Buổi tối, Mạc Phi Phi đang ngủ thì người làm gõ cửa, cô ấy nói Bạch Kiều Viễn gọi cô ấy tới. Mạc Phi Phi tức giận đạp chăn ngồi dậy, cả ngày hôm nay hắn gọi cô trên mười lần rồi, tối cô phải ngủ cũng không tha, hắn muốn hành hạ cô tới chết mới vừa lòng đúng không? Mạc Phi Phi không búi tóc, để xõa bước về phòng của Bạch Kiều Viễn, không mở cửa mà đạp mạnh bước vào.

Lúc này Bạch Kiều Viễn đang đứng cởϊ áσ thì giật mình, bàn tay cởi nút áo vô cùng khó khăn. Cô đứng yên ở cửa nhìn hắn hỏi: “Chú gọi tôi làm gì?”

Bạch Kiều Viễn chỉ chiếc áo đang mặc trên người nói: “Thay quần áo hộ tôi đi, tay tôi không thể di chuyển được.”

“Chú nghĩ tôi là người làm của chú sao? Cả ngày hôm nay tôi chạy đi chạy lại rất mệt, giờ muộn rồi chú cũng không tha cho tôi? Quần áo này là mới thay, chú nằm trên giường chứ có đi đâu đâu mà thay?” Mạc Phi Phi tức giận hỏi.

Bạch Kiều Viễn nhìn gương mặt đỏ vì tức giận của cô làm cho bật cười, nhưng không dám cười lớn. Hắn nói: “Không có, tôi không nghĩ em là người làm của tôi, tôi nghĩ em là vợ tương lai của tôi.”

Mạc Phi Phi nắm chặt tay, lại nữa, lại nữa rồi, mỗi khi cô tức giận hắn luôn nói như vậy với cô. Cô tiến lên một bước nói: “Chú tự thay đi, tôi phải đi ngủ.”

“Em thật sự có thể đứng nhìn tôi chảy máu vì mặc quần áo sao? Nếu chạm vào vết thương sẽ rách ra sau đó sẽ chảy máu, nếu chảy máu vết thương rất lâu lành, mà tôi bị thương là vì cứu em.” Giọng nói của Bạch Kiều Viễn vô cùng nhỏ nhẹ.

“Bạch Kiều Viễn.” Mạc Phi Phi hét lớn khiến bức tường trong phòng rung lên trong vài giây.

Bạch Kiều Viễn cười thầm trong lòng, cô như thế này thật sự rất đáng yêu, khiến hắn không thể ngừng quan tâm và trêu đùa cô được.

“Em nhẫn tâm đứng nhìn những vết thương rách ra sao?” Bạch Kiều Viễn hỏi.

Lại nữa, lại nữa. Hắn lại lôi chuyện vì cô mà bị thương ra để bắt cô phải làm cái này cái kia cho hắn, cả ngày hôm nay hắn nói cả chục lần rồi, hắn không thấy chán sao? Mạc Phi Phi mặc dù rất tức giận nhưng vẫn kiềm chế nói:

“Tôi giúp chú được, nhưng chúng ta khác nhau, chú là đàn ông, tôi là phụ nữ sao tôi có thể giúp chú thay quần áo chứ.

“Trước kia chúng ta từng hôn nhau, sáng nay em còn cởϊ qυầи cho tôi, sao giờ em lại nói như thể chúng ta chưa động chạm vào nhau vậy?”

Nhắc tới chuyện hôn nhau cô lại thấy bực mình, là hắn cưỡng hôn cô mà, sao hắn có thể nói như cô chủ động vậy chứ? Cô tiến thêm một bước nói: “Lần trước là chú cưỡng hôn khi tôi không thích, mà đừng nhắc tới nó, nhắc tới tôi lại thấy tức điên và rất muốn gϊếŧ chú.”

Bạch Kiều Viễn bật cười nhìn cô, sau đó nói: “Nhưng không phải chúng ta đã hôn rồi sao? Đó là sự thật không thể chối bỏ. Vậy giờ tôi xin lỗi em có tha thứ không?”

“Sẽ không.” Mạc Phi Phi nói.

“Vậy tôi cho em hôn lại là được đúng không?” Bạch Kiều Viễn hỏi.

Mạc Phi Phi nhìn Bạch Kiều Viễn, người ta nói hắn là cáo già quả không sai chút nào. Nhưng cô cũng không phải là cừu non, hắn đừng hòng có thể dụ dỗ cô. Cô nói: “Chú đừng nghĩ có thể dụ được tôi, tôi sẽ không giúp chú thay đồ.”