“Chỉ một lần, riêng hôm nay thôi, thật đó.” Vừa nói xong phía sau đã có một người chạy ra đâm một nhát vào chân hắn, Bạch Kiều Viễn ngã khuỵu xuống đất, đôi lông mày nhíu chặt lại đầy đau đớn.
“Tôi thật sự không nghĩ tới Bạch Kiều Viễn sẽ có ngày hôm nay, thật sự không tưởng tưởng được. Nhìn anh thê thảm vô cùng, đúng là đàn ông có thể vì mỹ nhân mà chết, câu này là nói anh đấy.” Trương Vân nói.
Bạch Kiều Viễn nở nụ cười nhìn cô ta, máu trên người hắn chảy rất nhiều, những vết thương hở khiến hắn đau đến nhíu mày.
“Mạc Phi Phi, người đàn ông như Bạch Kiều Viễn không có nhiều đâu. Nhưng tiếc quá, khi cô nhận ra điều này thì cũng là ngày cô và người đó chết cùng nhau. Hai người xuống đó hãy sống cùng nhau đi, tôi sẽ đến thắp hương cho hai người.”
“Trương Vân, tôi sẽ không tha thứ cho chị nếu chị còn dám động đến chú ấy.” Mạc Phi Phi hét lớn nói.
“Hình như tôi chưa động, giờ tôi mới bắt đầu động này. À, cô biết nơi cô đứng có gì không? Là nơi người đàn ông tôi yêu đang nằm, anh ấy đang chứng kiến tất cả, chắc là anh ấy vui lắm vì tôi đã trả thù cho anh ấy.” Trương Vân cười nói.
Mạc Phi Phi cảm thấy cô ta điên rồi, điên thật rồi. Hai người đàn ông phía sau cô đã rời đi, nhân lúc không ai để ý cô từ từ gỡ chiếc dây đang buộc tay chân mình ra.
Trương Vân đi từng bước đến trước mặt Bạch Kiều Viễn, nụ cười mỉa mai nói tiếp: “Vì một người phụ nữ, đáng không?”
“Đáng, rất đáng.” Bạch Kiều Viễn nói, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Trương Vân hỏi: “Vậy còn cô? Vì một người đàn ông phản bội mình đáng không?”
“Cái gì phản bội?” Trương Vân hỏi.
“Người đàn ông đó bị gϊếŧ khi đang ở trên giường của một người phụ nữ, tôi gϊếŧ hắn chính là giúp cô một tay, cô không biết?”
“Anh nói láo.” Trương Vân hét lên nói.
“Cô tin hay không là chuyện của cô, tôi trước giờ chưa từng nói dối.” Bạch Kiều Viễn nói.
“Haha, anh nói vậy để phân tán sự chú ý của tôi sao? Người của anh sẽ vào đây sau hai mươi phút, và anh đang chờ đợi họ? Tôi nói anh biết, họ đều bị bắt rồi, người của tôi đã bắt họ. Hôm nay chính là ngày chết của các người.” Trương Vân cười lớn.
Cô ta vừa nói xong bên trong có mấy người đưa Viễn Tam và đàn em của Bạch Kiều Viễn vào trong, nhìn thấy họ hắn cũng không có biểu hiện gì, có lẽ Trương Vân rất hiểu cách làm việc của hắn nên đã chuẩn bị từ trước. Hắn nhìn cô ta nói: “Thả tất cả họ đi để một mình tôi ở lại.”
“Không đời nào, tôi sẽ không thả ai đi, tôi sẽ gϊếŧ tất cả, kể cả anh. Làm đi.” Cô ta đứng lùi về sau nói với đàn em của mình.
Phía sau có rất nhiều người chạy ra, trên tay đều cầm vũ khí. Có lẽ đây chính là ý đồ của Trương Vân, cô ta cố tình để Bạch Kiều Viễn bị thương sau đó bảo đàn em của mình ra gϊếŧ hắn, vì bình thường hắn rất giỏi bao nhiêu người cũng không làm gì được hắn.
Sau một hồi đấu đá, người của Bạch Kiều Viễn đều không sống sót, chỉ còn hắn và Viễn Tam với những vết thương trên cơ thể. Người của Trương Vân chết và bị thương cũng không ít. Cô ta đi đến nhìn gương mặt xanh không còn giọt máu của Bạch Kiều Viễn, hất hai ngón tay về sau nói với hai tên đàn em:
“Lùi ra để tôi và anh ta đấu với nhau.”
Hai tên đàn em lùi về sau, nhưng vẫn cảnh giác nhìn phía trước. Bạch Kiều Viễn ngã ngồi xuống đất, nhếch môi cười nói: “Cô như vậy có được gọi là chơi đểu không nhỉ?”
“Tôi là phụ nữ, anh là đàn ông, đàn ông trước giờ luôn nhiều sức hơn phụ nữ. Dở một chút trò vặt thôi mà, chắc là anh sẽ không để ý đâu nhỉ?”
“Đương nhiên, đến đi.” Bạch Kiều Viễn khó khăn đứng dậy nói.
Trương Vân chỉ nở nụ cười đứng đó, cô ta lấy trong túi áo của mình một khẩu súng dơ về phía Bạch Kiều Viễn nói: “Tôi thích chơi xấu người khác, anh không giận chứ?”
Nói xong cô ta bấm cò, viên đạn bay về phía Bạch Kiều Viễn nhưng hắn vội vàng tránh đi. Nhân lúc người đàn ông không để ý cô ta đi tới đá vào chân đang bị thương của hắn. Trương Vân muốn nhân cơ hội đó gϊếŧ hắn nhưng hắn giữ lại khẩu súng, cả hai giằng co khiến khẩu súng rơi về rơi xuống đất. Bạch Kiều Viễn thấy vậy đá mạnh khẩu súng về trước.
Mạc Phi Phi khó khăn cởi chiếc dây trên tay xuống, sau đó cởi chân, ánh mắt không quên nhìn phía trước.
Bên này Viễn Tam bị ba tên đàn em của Trương Vân giữ chặt, dù anh muốn cử động cũng không thể. Bên kia Bạch Kiều Viễn đang bị Trương Vân đanh không ngừng, cô ta đá vào những vết thương của. Vì quá đau nên Bạch Kiều Viễn chỉ có thể lùi về sau.
Trương Vân ghì chặt cổ của Bạch Kiều Viễn ép hắn vào tường, gương mặt của hắn từ xanh trở nên trắng bệch. Có lẽ vì không còn sức nên không thể đẩy Trương Vân ra.
Lúc này phía sau không có ai để ý Mạc Phi Phi đang di chuyển tới, cô cầm khẩu súng dưới đất lên tay, mặc dù bàn tay đang run lên không ngừng nhưng cô vẫn cầm lên. Đưa khẩu súng về trước, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ của Bạch Kiều Viễn, cô đã từng bị bóp cổ cho nên cô hiểu cảm giác đó như thế nào.
Bạch Kiều Viễn nhìn thấy cô lắc đầu ý nói đừng làm vậy, nhưng cô không nghe cương quyết cầm lên. Mặc dù sợ, mặc dù không dám nhưng cô không muốn nhìn thấy Bạch Kiều Viễn chết ngay trước mặt mình. Trên người hắn có rất nhiều vết thương, hắn như vậy khác xa với hình ảnh cô nhìn thấy trước đó.
Trương Vân quay đầu về phía cô, khi nhìn thấy cô cầm khẩu súng miệng nở nụ cười nói: “Cô sẽ không dám nổ súng đâu, bởi vì gϊếŧ người sẽ đền tội, cô mắc hội chứng sợ máu đúng không? Bỏ súng xuống, người của tôi sẽ tha cho cô.”
“Đúng, là tôi sợ nhưng tôi không muốn người đàn ông kia chết.”
Vừa dứt lời cô bấm cò nổ súng, chỉ thấy Trương Vân gương mặt xanh tái từ từ ngã ngồi xuống đất. Đàn em của cô ta buông Viễn Tam ra chạy về phía Mạc Phi Phi nhưng Bạch Kiều Viễn nhanh hơn chạy về trước ôm cô vào lòng tránh đi những cú đá. Súng trên tay của Mạc Phi Phi rơi xuống, Bạch Kiều Viễn cầm lên bắn về phía những người kia.
Viễn Tam nhanh chóng hạ gục tất cả, chẳng mấy chốc đã gϊếŧ hết chúng. Trương Vân nằm dưới đất muốn ngồi dậy nhưng không thể, cô ta nói: “Bạch Kiều Viễn, lần này anh may mắn, lần sau sẽ không được như vậy.”
“Nhưng đáng tiếc quá, cô sẽ không có lần sau.” Nói xong hắn nổ súng về phía cô ta. Trương Vân chết nhưng miệng vẫn nở nụ cười khinh thường. Mạc Phi Phi nhìn cũng không dám nhìn, cô gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người sẽ đền tội. Cô từ từ nhắm hai mắt lại, tất cả mọi thứ xung quanh cũng trở nên mờ ảo.
“Cô Nhóc, em nghe thấy không? Mở mắt ra nhìn tôi được không?” Giọng nói lo lắng của Bạch Kiều Viễn gọi cô. Mạc Phi Phi muốn mở mắt để nói cô không sao, nhưng hai mắt nặng trĩu không thể mở.
Bạch Kiều Viễn bên cạnh gọi tên cô không ngừng, dù cơ thể có nhiều vết thương nhưng hắn vẫn ôm chặt cô vào lòng.